Lúc Bạch Kỳ tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, không một ai trong đám thị vệ hoàng gia bị thương ngoại trừ tên đội trưởng, còn về phần đám nhân sĩ thì thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể xiết. Chớp mắt một cái qua một đêm, đồng thời hơn phân nửa số nhân sĩ ban đầu chỉ còn là những cái xác lạnh tanh nằm trên mặt đất.
Vốn xác định ngay từ đầu là làm nghề này thì phải chịu rủi ro, nhưng thoáng cái đã chết nhiều người như vậy làm cho bọn họ sốc, thậm chí bọn hắn chỉ mới đi được có một ngày, mà lại bị phục kích cách ngoài thành không bao xa.
Bọn họ giận dữ, thậm chí có kẻ muốn đòi tiền và bỏ về ngay lập tức, vốn họ có thể chống trả với đám thích khách lâu hơn, đến khi có người chạy vào thành gọi viện binh hay chí ít là có thể mang theo vài tên xuống địa ngục, nào ngờ hết thảy tất cả mọi người đều bị bỏ độc, không cần nghĩ cũng biết nhất định có gian tình.
Bạch Kỳ tỉnh dậy và thấy cơ thân thể mình ê ẩm, vạch áo ra coi thì mới thấy lồng ngực của hắn chả biết từ lúc nào đã có một dấu ấn hình tròn nhỏ bằng ngón tay, xung quanh da thịt tím tái và liên tục phát ra những cơn đau âm ỉ. Bạch Kỳ tìm kiếm xung quanh một chút, lát sau hắn phát hiện ra một đồng xu ghim sâu vào trong thân kỳ, từ trong đồng xu vẫn còn đang nhàn nhạt phát ra hơi lạnh.
“Hơi lạnh này thật là quen thuộc?” Sau khi cậy đồng xu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-anh/66086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.