Bạch Kỳ tỉnh dậy, mũi miệng của hắn ngập nước. Bạch Kỳ vội vàng bơi lên, tình cờ có một con thuyền nhỏ đang đậu trên sông, Bạch Kỳ leo lên thuyền, hắn lắc mạnh đầu cho những giọt nước trong lỗ tai rơi ra, miệng còn ho mấy cái thật mạnh. Kinh mạch trong cơ thể Bạch Kỳ không biết bằng cách nào đó mà cực kỳ thông thoáng.
Chỉ vài hơi thở Bạch Kỳ đã lấy lại toàn bộ khí lực. Bạch Kỳ không có thời gian để vui mừng, tuy Bạch Kỳ không biết Đạm Tiên đã đi đâu, nhưng may mắn trên mặt hồ vẫn còn lưu lại những gợn sóng mãi tung tăng. Bạch Kỳ tất nhiên không có bản lĩnh đi trên nước, Bạch Kỳ lấy mái chèo, bơi con thuyền nhỏ về phía trước.
“Thuyền của ta, ê tên kia, thuyền này là thuyền của ta đó” Bạch Kỳ vừa bơi không được xa thì ở dưới nước ngoi lên một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt đen nhẻm của hắn trông rất tức cười, lúc này Bạch Kỳ cũng không dừng lại mà chỉ âm thầm xin lỗi người thanh niên rồi vung mạnh mái chèo.
Người thanh niên ở đằng sau cắn răng đau lòng, hôm nay là ngày quái quỷ gì mà xui thế không biết. Vừa thấy người rơi xuống nước, nhảy xuống cứu, đã không cứu được hắn, lại còn bị chính người đó cướp mất thuyền. Người thanh niên chán nản lắc đầu, mấy năm gần đây làm người tốt không có lợi.
Bạch Kỳ xuôi mái chèo, được một lúc hắn mới nhận ra mình ngu ngốc tới cỡ nào. Chính mái chèo của Bạch Kỳ đã làm cho những gợn sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-anh/2049694/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.