Bạch Kỳ chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa ngân nga một điệu ca dao vui tai. Phía sau, Vô Ưu chỉ biết cúi đầu, chính bản thân nàng thắc mắc tại sao mình lại mất đi cái cá tính thường thấy của mình, thông thường thì nàng sẽ không để tâm tới đàn ông, không phải là nàng có ý xa cách, chỉ là Vô Ưu không tìm ra điểm gì hấp dẫn của họ cả.
Từ cao thủ võ lâm, công tử nhà giàu cho tới một gã bán rau ngoài chợ cũng có phần háo sắc trong máu. Vốn là người thường xuyên tiếp xúc với giai tầng quyền quý nên Vô Ưu cũng không lạ gì đàn ông. Chỉ là kể từ lần đầu tiên tình cờ lướt qua nhau, hình ảnh của gã trai hơi lông bông, khuôn mặt dễ nhìn nhưng lại ăn mặc cực kỳ lôi thôi kia cứ lẩn quẩn quanh đầu Vô Ưu mãi.
Nhiều khi đang đánh đàn, chợt nhớ tới gã đàn ông đó bất giác hai má Vô Ưu đỏ bừng, ban đầu nàng tưởng là mình bị bệnh, thậm chí Vô Ưu cũng đã mời đại phu tới khám cho mình nhưng cũng không phát hiện cơ thể nàng có gì bất thường cả. Cho tới khi Vô Ưu mang chuyện này kể lại cho chị gái thì chị chỉ cười oà lên.
“Muội bị bệnh tương tư rồi”
Vô Ưu thường nghĩ rằng kẻ như mình chẳng thể biết tới cái gọi là tương tư, mà dù có đi chăng nữa thì Vô Ưu cũng sẽ ngăn nó lại ngay từ lúc còn trong trứng nước. Nhưng Vô Ưu không ngờ rằng nó lại đến nhanh đến thế, nhanh tới mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-anh/2049661/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.