Chương trước
Chương sau
Sở Ninh cầm cành khô đứng, đưa ánh mắt quét qua chẳng chút cảm xúc nào. Hắn vẫn đang chìm đắm trong Đao kỹ thông linh.

“Đao kỹ của đại ca càng ngày càng khủng khiếp!” Con ngươi của Yến Tử Lăng lóe sáng vui mừng.

Đao kỹ ở cảnh giới này chính là ước mơ hắn ta đang nhắm đến.

Nếu hắn ta có thể đạt được cảnh giới đó, thì có thể đè được Dương Diệp cho dù hắn ta có cầm Sát Thân Kiếm trong tay.

“Được rồi, đi thôi”.

Sở Ninh nhìn cường binh đang giữ biên giới Đại Càn Vũ triều đã bị đánh tơi bời, có xu hướng rút lui lập tức ra lệnh.

Chắc chắn rằng

Ngoài các Động của Đại Càn Vũ triều, chắc chắn trên đường họ sẽ gặp thêm người đạt cấp Thiên Tuyệt.

Nhưng chuyến này đi, hắn không muốn dây dưa lâu với Đại Càn Vũ triều. Sở Ninh ra lệnh.

Bách Tuế quân Bắc Vương lập tức cất đao.

Trận đánh này đã mất mấy canh giờ, càng đánh càng tàn khốc.

Bách Tuế quân chết mấy chục người!

Nhưng đó cũng chỉ là một phần xác phủ kín đường máu xương họ đang đi. Sau khi xử lý xác chết xong, Bách Tuế quân lại lên đường với Sở Ninh. Ánh sáng nhô lên ở phương Đông.

Bắc Vương Đại Hạ xuất chỉnh khí thế ngút trời, suốt chặn đường đi qua từng đôi mắt đều đổ dồn lên Sở Ninh.

Họ ở biên giới Đại Càn Vũ triều mất canh giờ, đã có rất nhiều tu giả chạy đến đây để xem.

“Bổn vương khởi hành từ đại hạ, thống lĩnh Bách Tuế quân sáng lập đường máu cho đại quốc”.

“Tu giả nào dám đứng trên đường máu này, đều là địch của ta”. Lời nói của Sở Ninh vang vọng khắp nơi, rung động mấy chục dặm.

“Bắc Vương làm thế, chẳng lẽ không sợ chúng ta huy động quân đánh vào Đại Hạ sao?”. Có một giọng nói tắc lưỡi trong đám quần chúng vang lên.

Bắc Vương Đại Hạ mới đứng đầu Thiên Tuyệt Thanh Châu không lâu, đã để tay liên tiếp bị nhuộm máu.

Trước khi các cường giả Động tụ lại, không ai có thể đảm bảo mình sẽ thắng

“Đại Hạ ta mà chết một người, bổn vương sẽ tự tay lấy đầu của hùng chủ Đại quốc đó đến tế điện”.

“Ta muốn cho cường giả ở Thanh Châu thấy, lỡ như giết không được ta mà kết oán thì kết quả ra sao. Các ngươi tự nghĩ đi”. Sở Ninh đáp lại, giọng nói thấm đầy lạnh lùng.

Người vừa đặt câu hỏi lập tức đổ mồ hôi đầy trán.

Đúng thế.

Thiên kiêu ngang ngửa với yêu nghiệt bán thuần huyết.

Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đuổi tận giết tuyệt, hai là đừng bao giờ đụng vào hắn.

Nếu không, sẽ để lại họa rất lớn về sau. Đại La Vũ triều, Bạch Lộc Vũ triều chính là ví dụ thực tế nhất!

Bắc Vương chém giết đến Đại Hạ Vũ triều, ai oán đi có giết cả bá tánh Đại Hạ cũng chẳng mấy vấn đề gì với hắn, mà còn chọc điên hắn lên.

“Chẳng lẽ các ngươi đến đây không phải vì Siêu Phàm Vương Quân bí à?”

Ánh mắt của Sở Ninh trở nên rét lạnh và u ám: “Bí quyết ở trong người ta, giỏi thì cứ việc đến lấy”.

Hắn chỉ mới hai mươi tuổi đã khiêu chiến rất nhiều siêu cường đại quốc ở Thanh Châu, người ta nghe danh đều nói hắn ngu ngốc, chả biết suy nghĩ.

Nhưng hắn không hối hận.

Vì hắn còn muốn bảo vệ Tần Hoa Ngữ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.