Chương trước
Chương sau
“Hoa Kiếm Pháp!”

“Toái Cốt Kiếp Chỉ!"

“Thương Khung Kình!”

Chúng Động hô vang chiến ý, hoặc siết chặt binh linh, hoặc bày ra tuyệt học, cùng giao chiến với Sở Ninh.

Hư không rung lắc dữ dội, không khí đổ dồn về chiến điểm, kế đó ầm ầm nổ tung.

Trên cơ thể Sở Ninh lại có thêm vài vết thương, nhưng cũng chỉ có thế.

Lại thêm ba vị Động ngã xuống, tinh hoa huyết dịch bị Sở Ninh thu lấy, khiến cho số lượng Tạo Hóa Chủng trong cơ thể hắn tăng vọt.

Một trăm ba mươi hạt!

Một trăm ba mươi mốt hạt!

Một trăm ba mươi hai hạt!

Sở Ninh không khởi động Siêu Phàm hồng kiều mà vẫn có linh khí tuôn về phía hắn.

Chợt, một tiếng nổ vang lên.

Vòng bảo hộ úp ngược trên Tân Tú Lĩnh run lên từng hồi.

Đại Hạ Bắc Vương đã mạnh đến độ không phải người.

Một vị Động tự biết tu vi không đủ, khoảnh khắc sắp thành vong hồn dưới đao của Bắc Vương, ông ta hoảng hốt chạy bừa, nhưng lại bị Tù Lung Tỏa Trận cản lại. Cú va chạm khiến ông ta loạng choạng, mắt nổ đom đóm.

Động của Vân Hiên Vũ Triều dùng linh trận cấp hai phong tỏa Tân Tú Lĩnh, nhưng không ngờ lại chính mình trở thành con thú bị vây khốn trong lồng.

“Vô dụng!”

“Hủy bỏ cờ trận mới có thể giải được trận này!”

Một phu nhân khẽ kêu lên, rồi đánh về phía một ngọn cờ ở hướng Tây.

Bà ta biết, chỉ với bọn họ thì không thể nào trấn áp được Đại Hạ Bắc Vương.



Vì kế hoạch mai sau, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

Ầm!

Hành động của bà ta đã dẫn phát phản ứng dây chuyền.

Linh khí cưồn cuộn theo động tác vung đao của Sở Ninh hóa thành lưỡi đao tràn đầy khí thế, như những thác nước nối tiếp nhau, liên tục bổ xuống.

Phu nhân kia hoảng hốt chống đỡ, bà ta có cảm giác như đặt mình giữa đại dương mênh mông, sóng biển dập dềnh, đao khí cuồn cuộn ập đến như muốn hất văng bà ta đi.

Đồng thời, một bóng người cường tráng, rắn rỏi nhanh chóng phóng đại trước mắt bà ta.

Ầm! Lưỡi đao tan biến, cơ thể phu nhân kia nổ tung.

Toàn trường tĩnh lặng, rất nhiều người bị dọa sững sờ, cố sức lắc mạnh đầu.

Ba mươi vị Động đến từ Vân Hiên Vũ Triều đã bị Sở Ninh đánh chết một nửa!

Ở vùng đất Thanh Châu này, có tên Siêu Phàm Cực Cảnh nào hung mãnh như thế chứ?

Tổn thất nhiều Động như vậy, dù là một đại quốc siêu cường như Vân Hiên Vũ Triều cũng không gánh vác nổi.

“Người anh em Bắc Vương, ngươi muốn đối nghịch à!

Rốt cuộc Hạng Bàng cũng giật mình hoàn hồn, hắn ta kích động hô to, đồng thời cũng tỏ rõ oán niệm của mình.

Hắn ta thật sự muốn mắng Sở Ninh một trận vì đã hại hắn ta lo lắng, nhưng lời vừa đến miệng lại bị Tân Hoa Ngữ dỗi trở về.

Thủ đoạn bẫy người khác như vậy vốn là Sở Ninh học được từ Hạng Bàng đấy!

“Vương muốn giết sạch đám... Động này!”

Dương Diệp mang theo Sát Thân Kiếm ngăn trước một ngọn cờ.

Hạ Giang và ngàn chúng Bắc Vương Quân cũng phân tán ra, canh giữ những cây cờ còn lại.

Mộc Trạch và ba vị Đan Sư vô cùng kích động, nhưng bọn họ không có tu vi võ đạo, chỉ hận không thể ra trận.

Cảnh tượng như thế khiến các tu giả đại quốc trong Tân Tú Lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Đại Hạ Vũ Triều không có ai là nhu nhược. Tất cả bọn họ đều dám dùng máu thịt, thân thể để ngăn cản Động giải trận, phải nói là hung hãấn hệt như Bắc Vương.



Trên thực tế thì...

Đâu cần phải như thế.

Thảm kịch của vị phu nhân kia đã cho thấy, nếu ai dám có hành động khác thường, chắc chắn sẽ phải đối mặt với công kích mãnh liệt từ Bắc Vương.

Bọn họ còn chưa vĩ đại đến mức có thể đánh cược mạng mình để tranh thủ cơ hội sinh tồn cho đồng bạn.

Cho nên, những Động còn lại đều đứng sững tại chỗ, không dám rời đi, cũng không dám tiến công.

“Bắc Vương, chuyện lần này e là có hiểu lầm!”, sau một phen nhẫn nhịn, cuối cùng, một vị Động mở miệng nói: “Hay là mọi việc dừng lại ở đây, chúng ta sẽ lập tức rời đi!”

“Vậy hãy để cho hiểu lầm này cứ thế kéo dài tiếp đi!”, Sở Ninh cười khẩy.

Ở trên đời này, đạo nghĩa công băng gì gì đó đều cần có thực lực để duy trì.

Nói xong những lời này, Sở Ninh sải bước tiến về phía trước, Hạn Lôi Đao ngân vang từng hồi, linh tính huy hoàng tồn tại cùng sát ý, tựa như một con sóng thần quét ngang qua bầu trời.

“Bắc Vương, Vân Hiên Vũ Triều ta vốn là đại quốc siêu cường, ngươi thật sự muốn không chết không thôi với chúng ta sao?”

“Dù ngươi có thể lập Siêu Phàm Ngũ Cực thì cũng không thể nhảy vào Động cảnh được!, vị Động kia biến sắc.

Vùt Một vòng ánh sáng đỏ như máu quét qua, lồng ngực người vừa lên tiếng bị trảm một đao, ngay lập tức trọng thương.

Sắc mặt Sở Ninh lạnh lùng, ngay cả một câu cũng không thèm đáp lại.

'Ve sầu không thể kêu ngày Đông! Sở Ninh hắn vừa khéo lại không cần phải giải thích!

Hỗn chiến lần nữa bộc phát, nhưng cảnh tượng lúc này đã hoàn toàn khác biệt.

Thời điểm cường thịnh, đám Động kia liên thủ mà vẫn không áp chế được Đại Hạ Bắc Vương, thì đừng nói là hiện tại, khi bọn họ đã hao tổn một nửa nhân thủ.

Trận chiến này hoàn toàn là một trận đồ sát nghiêng về một bên, Dương Diệp thấy thế không khỏi co giật khóe miệng.

Bắc Vương của bọn họ dường như có hơi hung hãn!

“Yên tâm đi!”

“Khi ở bí cảnh Hóa Long, ngay cả Tam Cực nhập Động của Đông Thắng Thái Tử mà người anh em Bắc Vương của ta còn có thể giãm đạp được.. “Thì đám Động này chỉ là lũ tôm tép mà thôi”. Hạng Bàng bước đến, vỗ vỗ vai Dương Diệp. “Dám xưng anh em với Vương của ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.