Chương trước
Chương sau
'Thuyền Vân lao nhanh như tia chớp, một đường tiến thẳng về phía trước.

Hạng Bàng lo lắng cho thương thế của Sở Ninh và cũng lo lắng cho tình cảnh hiện tại.

Động đuổi theo sau bọn họ đã tăng lên đến 30 vị, đám người này ngày càng không kiêng nể gì cả, ngay cả tung tích cũng lười ẩn giấu.

“Gia sẽ không xui xẻo như vậy chứ?!”, Hạng Bàng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đại Hạ vừa mới cô đọng quốc vận, còn chưa có Động tọa trấn, dù có quay trở lại Đại Hạ Vũ Triều thì cũng khó mà giải quyết tình huống nguy hiểm hiện tại.

“Dừng lại”.

Lúc này, trong khoang thuyền vang lên tiếng của Sở Ninh.

“Người anh em Bắc Vương, ngươi muốn liều mạng với bọn họ à?”, Hạng Bàng điều khiển thuyền Vân giảm tốc, kế đó, hắn ta nắm chặt côn sắt trong tay.

Vèo!

Sở Ninh rời khỏi khoang thuyền, thi triển Liên Hoa, đứng lơ lửng giữa không trung.

Địa vực bên dưới chim hót hoa nở, cây xanh rì rào, cảnh sắc hợp lòng người, có rừng trúc u tĩnh, hồ nước trong vắt, còn có trận pháp do Linh Trận Sư bố trí, tự thành một vùng đất yên bình giữa khoảng không bao la mờ nịt.

Giữa vùng đất nọ, có phần lớn siêu phàm tồn tại, cũng có Động đang tọa trấn.

'Từng ngọn cờ đón gió bay phất phới, có thể thấy được đây là một hồi thịnh hội của các linh thổ đại quốc.

“Đây là... Hội nghị Tân Tú đỉnh cao à?!”

Hạng Bàng nhìn theo ánh mắt Sở Ninh, không khỏi lộ vẻ kỳ quái.

Hắn ta đã du ngoạn khắp các nước ở Thanh Châu, có kiến thức uyên bác, cũng từng nghe qua Liên Minh Tân Tú.



Liên minh này do Bạch Lộc Vũ Triều xếp hạng thứ 80 trên Thanh Châu Đại Quốc Bảng đứng ra làm thủ lĩnh, liên kết các linh thổ đại quốc khác, thành lập một liên minh, mục đích là để trao đổi tài nguyên.

Cứ cách ba năm, bọn họ sẽ tổ chức một Hội nghị Tân Tú đỉnh cao!

Hạng Bàng cũng không xa lạ gì đối với Bạch Lộc Vũ Triều.

'Trong chuyến đi bí cảnh Hóa Long, Kiêu Ngọc Lãng của Bạch Lộc Vũ Triều đã từng ra tay với Tân Hoa Ngữ, sau đó bị Sở Ninh giết chết.

'Tên này...

Đến nước này mà còn tâm tư nhớ thương Bạch Lộc Vũ Triều?

“Bắc Vương Quân cũng đến?”

Tân Hoa Ngữ bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy một ngọn cờ hiệu dưới mặt đất thì có hơi nhíu mày.

“Hẳn là Hạ Giang muốn thúc đẩy Đại Hạ Vũ Triều gia nhập Liên minh Tân TúI”, Sở Ninh nói.

Từ sau khi Đại Hạ thăng cấp thành linh thổ đại quốc, cha con Hạ Giang vần luôn bận rộn với việc thiết lập. quan hệ ngoại giao với bên ngoài.

Nên tới tham gia thịnh hội như thế này cũng không có gì là kỳ quái.

“Xuống dưới”, Sở Ninh quay ra sau, bảo Hạng Bàng điều khiển thuyền Vân bay xuống.

Địa vực rộng lớn vốn hoang tàn, vắng vẻ.

Mấy chục năm trước, Bạch Lộc Vũ Triều thành công tiến vào vị trí 80 trên Đại Quốc Bảng, vũ chủ đương thời đã mời mười lăm linh thổ đại quốc, tại nơi này, nâng ly dưới ánh trăng, thành lập Liên minh Tân Tú.

Sau đó, nơi này được ban cho cái tên là Tân Tú lĩnh, trở thành một biểu tượng vinh quang của Tân Tú.

Hội nghị được mở ra, Tân Tú lĩnh vô cùng náo nhiệt, không ngừng có tu giả từ các đại quốc tiến đến.

Bọn họ di chuyển nhanh chóng, thỉnh thoảng lại lạnh lùng nhìn về phía đoàn người bên ngoài Tân Tú lĩnh.



Ánh mắt này hệt như một con Cự Long đang nhòm xuống con sâu cái kiến, ngay cả việc trò chuyện cũng không có hứng thú.

Người dẫn đầu đoàn người kia là một vị nam nhân trung niên có vóc người cao ráo, đầu đội ngọc quan, hiển nhiên đó là vũ chủ Đại Hạ, Hạ Giang.

Kiếm khách áo đen Dương Diệp đứng bên cạnh ông †a.

Sau lưng ông ta là một ngàn Bắc Vương Quân khoác trọng giáp, ánh mắt sắc bén, đang làm nhiệm vụ che chở. ba vị Đan Sư.

Đây là các Đan Sư của Đại Hạ, Mộc Trạch cũng có mặt trong số đó.

Hội nghị Tân Tú đỉnh cao, tu giả của các đại quốc tề tựu, có thuật sư liên tục ra vào, âm thanh nghị luận vang lên không dứt.

Nhưng đoàn người của Đại Hạ lại bị cô lập, không ai hỏi đến.

“Chư vị, ta đại biểu cho Đại Hạ Vũ Triều, xin ra mắt các đại quốc!”, Hạ Giang lại lần nữa cất cao giọng nói.

Lúc này, một nam tử đứng ở cửa mới lười biếng liếc nhìn Hạ Giang.

“Nếu Đại Hạ Vũ Triều muốn tham dự Hội nghị Tân Tú đỉnh cao thì cũng không phải không có cách...

“Đoàn các người dập đầu lạy ba lạy với ta, ta cảm thấy vui vẻ thì biết đâu có thể để các ngươi tiến vào”.

Dập đầu lạy ba lạy?

Những lời này khiến Hạ Giang tái mặt.

Ông ta là đại diện cho Đại Hạ Vũ Triều, đừng nói nam tử kia chỉ là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, dù có là Động thì ông ta cũng không thể dễ dàng cúi đầu như vậy được.

Việc này có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của quốc gia.

Dù ông ta có bị ngó lơ ở đây suốt mấy canh giờ thì vẫn như cũ không kiêu căng, cũng không nịnh hót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.