Chương trước
Chương sau
Trong suy nghĩ của bọn họ, Đại Hạ Bäc Vương hoàn toàn có thể ngồi vào vị trí này, bởi vì hắn còn sáng chói hơn cả Đông Thẳng Thái Tử.

“Chạy trốn cũng nhanh thật!

Sở Ninh lạnh lùng liếc nhìn, rồi quay về phía Đông Thắng Thái Tử: “Tiếp tục nào!”

Điều quan trọng tại bí cảnh Hóa Long là đột phá Cực. Cảnh, chớ không phải giăng co với vị Động kia!

Chỉ cần Sở Ninh đủ mạnh, muốn giết đối phương là chuyện rất dễ dàng.

Trái lại, thái độ của Đông Thắng Thái Tử khiến hắn có hơi kinh ngạc.

Đây là một vị Hoàng Tử có lòng tự trọng vô cùng mạnh.

Một câu của Sở Ninh đã áp chế tất cả âm thanh nghị luận.

Các thiên kiêu tụ tập xung quanh đây có đến hàng ngàn người, lúc này, trong mắt bọn họ đều lộ vẻ chờ mong.

Đông Thẳng Thái Tử tuy đã bị thương nhẹ, nhưng hẳn ta còn có linh binh trong tay, cùng với tuyệt học Hoàng Triều khác, nên hoàn toàn có thể chiến một trận với Đại hạ Bắc Vương.

Cuộc tỷ thí này là tiêu chuẩn cao nhất đại biểu cho thế hệ trẻ tại Thanh Châu!

Đông Thắng Thái Tử không nói lời nào, chỉ nhìn Sở Ninh.

Hản ta không còn hống hách như trước, cũng không chủ động công kích, dường như đang tìm kiếm sơ hở trong đao. pháp của Sở Ninh.



Hai luồng khí thế Siêu Phàm Cực Cảnh xộc lên giữa hư không, va chạm, khiến cho đá vụn, bụi đất bị chấn động, từ từ bay lên.

Bầu không khí tại hiện trường ngoại trừ yên tĩnh cũng chỉ có yên tĩnh.

“Có gì đó không đúng!”

Một thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô, khoác trên mình một bộ đồ đen chợt lên tiếng. Đó là Vạn Kỷ Ương, hẳn ta đã nhìn ra mánh khóe trong đó.

Trong ấn tượng của hắn ta, Đông Thắng Thái Tử vừa sinh ra đã là bán thuần huyết, có thể khiến người khác cảm thấy áp. bách mà không cần nói một lời.

Bước vào bí cảnh Hóa Long, người này đã có thể cộng minh với dấu vết khổ tu của yêu nghiệt bán thuần huyết.

Nhưng giờ phút này, khí thế của Đông Thắng Thái Tử đã có sự biến hóa, bóng của yêu nghiệt bán thuần huyết đứng bên cạnh hẳn ta cũng đã mờ đi.

“Tâm tính vô địch của Đông Thăng Thái Tử đã bị mê mụi rồi!", chợt có người hiểu ra.

Đại Hạ Bắc Vương quá chói lọi, chói lọi đến mức Đông Thắng Thái Tử cũng sinh lòng kính sợ, ảnh hưởng đến tâm tính vô địch, thế nên không cách nào chạm vào ý chí của yêu nghiệt bán thuần huyết được nữa!

“Sợ rằng là do vị hộ đạo Động Cảnh kia ra tay nên mới ảnh hưởng đến Đông Thắng Thái Tử!”

Vì bước lên con đường Vô Địch mà Đông Thắng Thái Tử mới chiến đấu với người khác, cũng không nhờ sự giúp đỡ từ ai.

Lần này quyết đấu với Đại Hạ Bắc Vương, vốn hẳn ta đã rơi vào thế yếu.



Nghiêm Thông bất chợt ra tay lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Phụt!

Máu tươi từ trong miệng Đông Thắng Thái Tử trào ra, khiến mọi người sững sờ mà nhìn.

Đại Hạ Bäc Vương chấp đao mà đứng, thờ ơ như chẳng có việc gì, cũng không thi triển công kích.

Đông Thẳng Thái Tử hộc máu là bởi cảm xúc của hẳn ta dao động, làm ảnh hưởng đến tâm cảnh.

“Ha hai”

Đông Thẳng Thái Tử ngửa đầu cười bi thương, nhưng nước mắt lại chảy tràn trên gò má: “Vì sao lại để ta đụng phải Đại Hạ Bắc Vương!”

Hắn ta vốn sẽ thay Đông Hoàng dẫn đạo, lập chí phải bước lên con đường vô địch bán thuần huyết.

Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, hẳn ta đã làm được rất huy hoàng, gánh trên vai danh tiếng vô địch, trước khi bước vào bí cảnh Hóa Long vẫn luôn là thế.

Nhưng từ sau khi đụng phải Đại Hạ Bắc Vương, tất cả đều thay đổi.

Tên thiên kiêu chỉ mới gần mười chín tuổi này đã khiến lòng tin của hắn ta dao động.

Nếu tiếp tục đối chiến với Sở Ninh, thì con đường vô địch bất khả chiến bại mà trước đó hẳn ta đã thành tựu e là khó đứng vững.

Đông Thằng Thái Tử mấp máy môi, máu tươi bao phủ lấy ba chữ nặng nề: “Ta... thua... rồi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.