Lưu Đông Lâm, một doanh nhân giàu có đến từ Hương Giang, Lâm Phi Vũ không khỏi bật cười khi nhìn thấy cái tên này.
Lưu Đông Lâm này tự mang họa vào người hay là có duyên với anh đây? Mỗi lần ông ta gặp khó khăn đều là anh đến giúp ông ta thoát khỏi nguy hiểm, biến nguy thành an.
Trong lòng Lâm Phi Vũ cảm thán, loại duyên phận này rất kỳ diệu.
Về phần tư liệu của sa bà, Lâm Phi Vũ tuỳ ý lật xem, nhìn Chu Bỉnh nói: “Xử lý nhanh gọn rồi về nhà sớm. Ông dẫn tôi đi xem thử.”
“Sư công, giờ đi ngay à? Ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Chu Bỉnh hỏi.
“Không cần.” Lâm Phi Vũ xua tay tỏ vẻ không cần.
“Được, vậy tôi dẫn ngài đi.” Chu Bỉnh nói xong, ra lệnh cho đội ngũ phía sau: “Mọi người đợi lệnh, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.”
“Rõ.” Tất cả thành viên trong nhóm đều nhanh chóng đáp lại.
Sau khi Chu Bỉnh dặn dò xong bèn dẫn Lâm Phi Vũ đến một cái trại cách đó không xa, nơi Chu Bỉnh bị thương ngày hôm qua.
Hai người đi đến một căn nhà lớn, có rất nhiều người đang nhìn họ chằm chằm, những người này ăn mặc kỳ lạ, trên mặt vẽ rất nhiều màu sắc, đây chính là đặc điểm của họ ở đây.
“Tôi muốn gặp trưởng lão của mấy người.” Chu Bỉnh bình tĩnh nói.
“Người của Hạ quốc, mày còn muốn đến đây tự tìm đường chết à? Hôm qua trưởng lão đã tha mạng cho mày, niệm tình mày tu luyện không dễ, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết nữa." Một người trong đó nhìn Chu Bỉnh chế nhạo.
“Anh không cần để ý đến chuyện này, cứ lo đi thông báo là được.” Chu Bỉnh lạnh lùng nói.
“Đúng là khó đánh thức người giả vờ ngủ!” Người nọ cười nhạo rồi vẫn đi vào báo cáo.
Một lúc sau người nọ bước ra và nói: “Vào đi.” Chu Bỉnh dẫn Lâm Phi Vũ đi vào, trong nhà chủ yếu
làm bằng gỗ, bên trong sân có cây cối hoa cỏ tươi tốt, trồng rất nhiều cây dừa.
Hai người đi tới một cái chòi ở sân sau, trưởng lão của sa bà Cốc Đạo Minh đang ngồi trong chòi nghỉ mát, thấy Chu Bỉnh đi tới, ông ta mở mắt ra, chậm rãi nói:
“Người Hạ quốc, bổn toạ đã tha mạng cho ông, niệm tình ông tu hành không dễ dàng gì, mỗi nơi có quy củ riêng, nếu ông cứ tiếp tục ngoan cố, bổn toạ sẽ không ngại ra tay lấy mạng của ông đâu.”
Chu Bỉnh không để ý tới Cốc Đạo Minh, đứng bất động ở phía sau Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ cũng tự ngồi xuống đối diện với ông ta.
Cốc Đạo Minh thấy thế, nheo mắt lại, đổi người rồi à?
“Tôi sẽ đưa người đi, có yêu cầu gì cứ nói.” Lâm Phi Vũ bình tĩnh mở miệng.
“Cậu không thấy lời này quá ngông cuồng à?” Cốc Đạo Minh nhìn Lâm Phi Vũ hỏi.
Chạy tới đây nói thẳng là sẽ đưa người đi, từ khi nào đám sa bà bọn họ lại bị người ta quản thúc như thế?
“Cũng có những lời tương tự tặng cho ông, thả người thì sẽ bình an vô sự, nếu ngoan cố thì sẽ chết.” Lâm Phi Vũ nheo mắt, không quan tâm mình đang ở đâu.
Người Hạ không thể bị người ngoài bắt nạt được.
Nếu thật sự có sai thì hãy để người Hạ trừng phạt, không đến lượt bọn họ tự mình quyết định.
“Ha ha... Chàng trai trẻ, cậu rất kiêu ngạo, đã lâu không có ai nói những lời kiêu ngạo như vậy với tôi. Có người từng nói với tôi như thế, cậu nghĩ xem kết cục của kẻ đó thế nào?”
Cốc Đạo Minh cười lớn và hỏi Lâm Phi Vũ một câu hỏi.
Lâm Phi Vũ không đáp lại, ông ta tự nói: “Chính là vị trí cậu đang ngồi, hiện tại đã bị chôn ở dưới gốc cây kia.”
Cốc Đạo Minh nói xong, chỉ vào một cái cây cách đó. không xa.
“Ra tay đi, để xem thực lực của tu luyện giả Việt quốc mạnh tới đâu." Lâm Phi Vũ lười nói nhảm với ông †a, yêu cầu ông ta ra tay luôn.
Cốc Đạo Minh nghe xong thì tức giận, chắp hai tay lẩm bẩm điều gì đó, bỗng nhiên một cỗ gió âm sát đập thẳng vào mặt Lâm Phi Vũ.
Chiêu này của Cốc Đạo Minh chính là mê tâm thuật của sa bà, có thể khiến người ta tạm thời bất tỉnh, hôm qua Chu Bỉnh đã bị trúng chiêu này.
Cốc Đạo Minh lại niệm chú, Chu Bỉnh vẫn bắt đầu thất thần, hai mắt ngơ ngác nhìn về phương xa không nhúc nhích.
“Tấn công tâm trí sao?” Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng đứng dậy, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Cốc Đạo Minh tái mặt, ông ta rất kinh ngạc vì sao Lâm Phi Vũ lại có thể bình yên vô sự như thế.
Điều đó chỉ có thể chứng minh là tâm trí của người này khá mạnh mẽ.
“Đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.” Cốc Đạo Minh nói xong, hạt châu trong tay rơi lả tả, từng hạt hóa thành một đạo âm hồn lao về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ vung tay trái khóa âm hồn trong không trung lại, tay phải ném ra một luồng lửa, âm hồn trong không trung trong nháy mắt bị đốt sạch.
Phụt...
Âm hồn của Cốc Đạo Minh bị đốt cháy, ông ta phải hứng chịu một trận phản phệ cực lớn, phun ra một ngụm máu, trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Lâm Phi Vũ.
“Thực lực của ông quá yếu, tôi không có hứng thú giết ông.”
Lâm Phi Vũ nói xong, lại nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Cốc Đạo Minh, một tay. tóm lấy cổ ông ta, giơ cao lên: “Không ai nói cho ông biết là không được chọc vào người Hạ quốc à?”
Cốc Đạo Minh bị Lâm Phi Vũ bóp chặt trong tay, không dùng được chút sức lực nào, liều mạng đá chân về phía sau, sắc mặt đỏ bừng vì nghẹn, khuôn mặt già nua gần như méo mó, đôi tay ra sức tát mạnh vào hai †ay của Lâm Phi Vũ.
“Cầu xin cậu... tôi... có điều muốn ni
Cốc Đạo Minh chật vật phun ra vài chữ, ra hiệu cho. Lâm Phi Vũ buông tay ra.
Lâm Phi Vũ thấy thế mới ném Cốc Đạo Minh xuống đất, ông ta đột nhiên có thể thở được nên há mồm thở dốc.
“Khu... Cốc Đạo Minh ho khan một hồi, nhìn Lâm Phi Vũ nói:
“Tôi không có ý xúc phạm Hạ quốc mấy người, tôi cũng chỉ làm theo lệnh của người khác, mà quả thật người Hạ quốc bị chúng tôi khống chế cũng đã xúc phạm thần linh.”
“Ai đã ra lệnh? Xúc phạm thần linh của các người như thế nào?” Lâm Phi Vũ nhìn Cốc Đạo Minh nửa năm trên mặt đất hỏi.
“Tôi tuân theo lệnh của Khổ Đầu Hành Tăng của miếu Triền Long.” Cốc Đạo Minh lại ho mấy tiếng, tiếp tục nói: “Vị kia của mấy người dẫn vợ đi thắp hương ở miếu Triền Long, buổi tối ngủ lại trong miếu, đêm khuya hai người giở trò tẵng tịu với nhau, xúc phạm thần linh.”
Lâm Phi Vũ không nói nên lời sau khi nghe điều này. Hóa ra đây là cái mà họ cho là xúc phạm thần linh, không phải chỉ là hai người ở trong miếu Triền Long đại
chiến một hồi thôi sao?
Lưu Đông Lâm cũng thật là, có vậy mà cũng không nhịn được, cứ nhất định phải yêu đương ở đây hay sao?
Đầu đã già cả rồi, có vậy mà cũng không nhịn được. Nhớ lại ngày đó anh cứu Lưu Đông Lâm ở Hương Giang, vợ của ông ta quả thực khá xinh đẹp, chẳng trách Lưu Đông Lâm lại thấy hứng thú ở một nơi như thế này. “Tuy rằng trái với phong tục địa phương, nhưng người ta cũng không biết, đây không phải lý do để ông bắt giam người ta.” Lâm Phi Vũ nhìn Cốc Đạo Minh nói.
“Vâng vâng, nhưng Khổ Đầu Hành Tăng vẫn luôn hận người Hạ, cho nên...”
Cốc Đạo Minh nói lời này, liếc nhìn Lâm Phi Vũ, không nói tiếp nữa.
“Khổ Đầu Hành Tăng này là người như thế nào?” Lâm Phi Vũ cau mày hỏi.
“Tu vi của ông ta cao hơn tôi mấy lần, tôi cũng bất đắc dĩ mới nghe lời ông ta. Hơn nữa nhiều năm trước còn giết rất nhiều người Hạ, hiện tại không giống như trước nên ông ta mới không nảy sinh ý muốn giết hai vợ chồng họ, mà chỉ đòi tiền thôi. Sau đó bắt họ ở trong miếu thành kính xin lỗi trong vòng ba năm.”
Dưới áp lực của Lâm Phi Vũ, Cốc Đạo Minh đã kể lại mọi chuyện liên quan đến Khổ Đầu Hành Tăng.
Khi Lâm Phi Vũ nghe Cốc Đạo Minh nói vị Khổ Đầu Hành Tăng này đã giết rất nhiều đồng bào của mình, trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]