Tiếng gào thét đau đớn vang lên, Linh binh tuột khỏi tay, đảo lại bay về phía Sở Ninh.
Bịch!
Sở Ninh nắm chặt tay, mũi đao chỉ lên trời, người đao hợp nhất.
Chỉ phút chốc.
Khắp Đại La Võ Cung vang vọng đao minh, đao thương kiếm kích rớt xuống đất đều chấn động.
"Đao tốt!"
Sở Ninh sợ hãi thán phục.
Chịu thần lực của hắn và sức mạnh Động Thiên của Đại La Võ Chủ đánh sâu vào, đao này vẫn không hề hư hại, cầm trong tay như cầm cánh ve.
Đao này.
E là có lai lịch lớn.
"Đao ra, trời trong như sấm, sau này gọi ngươi là Hạn Lôi Đao đỉ!", Sở Ninh nhìn về phía Đại La Võ Chủ.
"Ta cho ngươi mở mang tầm mắt, cái gì mới gọi là đao pháp!"
Sở Ninh cầm Hạn Lôi Đao, linh tính cực mạnh cuốn lên, Đại La Võ Cung bị đao khí mênh mông đè ép.
Mặt đất, vách tường thủng trăm ngàn lỗ. Long bào của bốn vị Võ Chủ tràn ngập vết rách.
Bắc Vương bước vào Siêu Phàm Cực Cảnh, tay còn cầm Linh binh, ai có thể ngăn cản!
Xùy!
Một cánh tay máu me đầm đìa bị vung lên cao.
Bắc Vương ra đao, dùng thức thứ hai Lưu Tỉnh của dưỡng đao thuật, chém tận gốc cánh tay phải của Đại La
Võ Chủ, tiện thể tước luôn một lỗ tai!
Máu của cường giả Động Thiên phun tung toé!
"Các, các ngươi còn không lên?"
Đại La Võ Chủ đau đớn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sợ hãi.
Đại Hạ Bắc Vương. Hoàn toàn có thể xưng là Đao vương!
Sau khi hắn có được Linh binh, ông ta còn đỡ không nổi một chiêu Lưu Tinh!
Đại La Võ Chủ vừa dứt lời, bóng người giữa sân chớp động.
Bốn vị Võ Chủ và vương giả Siêu Phàm còn sót lại không xông lên tấn công Sở Ninh, mà chạy tứ tán.
Nói đùa.
Đại La Võ Chủ chắc chắn sẽ phải chết, bọn họ lại không muốn chôn cùng.
"Đi một người, diệt một nước".
Một câu nói bình thản như ma chú kinh khủng nhất trên đời, giam lại tất cả Siêu Phàm.
Đại Hạ Bắc Vương quá mức hung tàn. Lấy diệt quốc làm uy hiếp!
Một Đao Vương Siêu Phàm Cực Cảnh muốn quét ngang các đại Vũ Triều bọn họ thì khó sao?
"Đại La Võ Chủ chó má này, ta sớm đã nhìn ông ta khó chịu!"
"Bắc Vương, lần này ta đến đây là muốn khuyên nhủ ông ta, không muốn đối địch với Đại Hạ, xin ngươi nhất định phải tin ta!", một vị Võ Chủ nở nụ cười với Sở Ninh.
"Chính xác!"
"Bắc Vương đại nhân, kẻ này cực kỳ tàn ác, đáng chém!"
Ba vị Võ Chủ khác chợt tỉnh ngộ, vội vàng nói. "Các ngươi!"
Hai mắt Đại La Võ Chủ tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Bắc Vương..."
Nhìn Sở Ninh cầm đao bước đi, Đại La Võ Chủ suy yếu giật giật khóe miệng.
"Ngươi cũng muốn bảo ta tha cho ngươi?"
Sở Ninh kéo Đại La Võ Chủ tới trước quan tài máu của Phó Vệ.
"Đại Hạ Bắc Cảnh quanh năm chịu đựng chiến tranh, biết bao tướng lĩnh và chiến sĩ chôn xương nơi chiến trường”.
"Trong quan tài máu này chỉ nằm một người trong đói"
Một chân Sở Ninh giãm lên Đại La Võ Chủ: "Ngươi đáng chết!"
"Ngươi, ngươi không thể giết ta!"
"Đại La Vũ Triều ta sắp trở thành Thanh Châu đại quốc!"
Đại La Võ Chủ hoảng sợ la to, cố hết sức nhìn ra bên ngoài, như đang cầu xin trợ giúp.
Sở Ninh nhíu mày. Hắn vào Siêu Phàm Cực Cảnh, tai thính mắt tỉnh, tiếng côn trùng kêu vang cách trăm thước cũng có thể nghe được.
Có một vị tu giả huyết khí thịnh vượng đang nhanh chóng tới gần.
"Trở thành Thanh Châu đại quốc? Ngươi thành Thiên Vương lão tử cũng không được!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]