Chương trước
Chương sau
Diêm Mục không thèm để ý chút nào, thậm chí còn lười tránh né, vẫn khóa chặt mục tiêu.

Hẳn ta có tài bắn tên kinh người, đồng thời điểm yếu cũng lớn, một khi bị đối thủ đến gần sẽ rất khó có thể phát huy.

Bây giờ có Minh Vương ở cạnh, hẳn ta chỉ cần tùy ý giết chóc.

"Tạp chủng, ngươi cho răng giết được Phạm Huyền Cơ mới vào Siêu Phàm là có thể khinh thường bản vương sao?"

"So sánh với bản vương, ngươi vẫn còn quá non!"

Nguyên hải của Minh Vương sôi trào, chân nguyên hùng hậu bộc phát, nghịch chuyển lao lên đối đầu với mũi tên kia.

Nhưng ai có thể đoán được, lực lượng của mũi tên mà Sở Ninh vung ra lại mạnh đến lạ thường, trực tiếp xuyên qua chân nguyên của Minh Vương, khiến máu tươi bản tung tóe.

Chỉ thấy cung tên trong tay phải của Diêm Mục rơi xuống.

"Cái gì?"

"Minh Vương cũng đỡ không nổi?"

Khuôn mặt Diêm Mục tái nhợt, có một dự cảm không tốt.

Vèol

Một giây sau, mũi tên thứ hai bị Sở Ninh vung ra theo sát tới, Diêm Mục chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, trong phút chốc ánh mắt đã quy về bóng tối.

Thi thể Diêm Mục bay ngược ra mấy chục mét, bị một mũi tên xuyên qua yết hầu!



Đại Hạ Đệ Nhất Tiễn chết bởi mũi tên của mình.

Ở giữa sự yên lặng.

Vẻ mặt của Minh Vương cũng ngưng kết.

Sở Ninh được phong vương từ khi chưa đến hai mươi tuổi.

Sau khi giết Phạm Huyền Cơ ở Liệt Dương Tông, các quận của Đại Hạ đều đồn rằng Bắc Vương đã vào Trung Tuyệt Siêu Phàm.

Ông ta đau buồn bởi mất đi con trai nên mới lơ đễnh.

Vương giả của Đại Hạ, có ai không phải trải qua mấy năm thậm chí hơn mười năm lắng đọng mới vào được Trung Tuyệt Siêu Phàm đâu.

Một tên nhóc mới xưng vương nửa năm sao có thể ở cùng cảnh giới với ông ta được?

Bây giờ đứng từ xa đánh nhau đã khiến ông ta hiểu được. lời đồn không giả.

'Tên vương mười chín tuổi này thật sự bước vào Trung Tuyệt Siêu Phàm cảnh!

"Minh Vương, ngươi và ta hãy đánh một trận giải quyết hết ân oán đi!"

Tiếng bước chân nặng nề đã đánh thức Minh Vương.

Chỉ thấy Sở Ninh quát lui Nhân Đồ, Dương Diệp, Yến Tử Lăng, một mình đi về hướng hai ngàn cận vệ Minh Vương.

"Nhãi con, dám ra tay với Minh Vương, ngươi xứng sao?”



Trong chớp mắt yên lặng, mười chín vị thống lĩnh cận vệ vượt qua đám người đi ra.

Bọn họ đều là Vũ Cảnh, khí tức trong cơ thể bành trướng, như đại bàng giương cánh muốn phóng tới chỗ Sở Ninh.

"Lui về!" Minh Vương quát khẽ, nhưng lúc này đã muộn. Vèo! Vèo! Vèo!

Sở Ninh lại vung tay lên, bốn mũi tên còn lại trong tay bị quăng ra.

Không có tiễn pháp chuẩn xác như Diêm Mục, chỉ có lực lượng cường đại ban cho tính xuyên thấu.

Mấy tiếng phập phập vang lên.

Có bốn vị thống lĩnh cận vệ trúng tên, thân thể bị mũi tên ném ra đi thật xa, toàn bộ đều chết.

"Thật đáng sợ!"

Mười lăm vị thống lĩnh cận vệ còn lại đều sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Nếu Bắc Vương nâng tên lên với bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở thành vong hồn.

Bắc Vương mới hai mươi tuổi nhưng căn bản không phải là người mà bọn họ có thể địch nổi.

Vẻ mặt Sở Ninh lạnh lùng, từng tiếng bước chân quanh quẩn, đánh thẳng vào lòng người: "Đại Hạ Minh Vương đúng là có uy thế, hai ngàn cận vệ dưới trướng đều là cao thủ, nếu có thể đi lên chiến trường, có thể giết được bao nhiêu địch cho Đại Hạ chứ..."

"Nếu Minh Vương đã không gánh nổi trách nhiệm vương giả của Đại Hạ, vậy ngươi cũng không cần ngồi vương vị này nữa!"

Sở Ninh vừa dứt lời liền hóa thành tàn ảnh lao thẳng vào giữa hai ngàn cận vệ Minh Vương: "Hôm nay, ta sẽ giết vương vì Đại Hạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.