Mưa bụi lạnh lẽo đập lên mặt mang tới cảm giác đau đớn rất nhỏ.
Miệng Quý Vũ Thời phun ra máu, máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống cổ, cậu biết đây là kết quả khi bị bắn trúng vào phổi, mỗi lần hô hấp sẽ làm máu trào ra ngoài.
Cậu muốn nói chuyện nhưng lại nói không nên lời.
Có người ấn ngực cậu, tựa hồ như không còn kịp nữa, bàn tay kia run rẩy chuyển tới bên má, muốn giúp cậu lau đi máu bên khóe môi.
Mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng khóc đau thương của người đàn ông.
Cậu muốn nói, Tống Tình Lam, em biết rồi.
Ba con mèo mun bầu bạn với em suốt tám năm qua, là anh đã mang chúng tới với em năm em mười bảy tuổi, khi vừa mới dọn ra ngoài sống một mình.
- -- là sau khi em rời khỏi thế giới này.
Chính là mỗi lần thử há miệng liền có càng nhiều máu từ trong miệng trào ra, cậu gần như không cảm giác được đau đớn nhưng không thể nào khống chế được.
Đây là kết cục đã định trước của cậu.
Điểm kết thúc nhân sinh của cậu chính là năm 1439.
- -- trở lại quá khứ, trở thành một phần của lịch sử, không thể thay đổi.
Cậu thở gấp, muốn được nhìn gương mặt đó, muốn nói với Tống Tình Lam, muốn nói với anh, trong sinh mệnh ngắn ngủi, cô độc, đầy đau khổ này, thật sự rất vui khi có sự xuất hiện của anh.
Trước khi rơi vào bóng tối vĩnh hằng, cậu sinh ra ý niệm mãnh liệt.
Cậu không muốn chết.
...
...
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã lệch khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-vu/1736402/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.