Giờ thì hay rồi, căn phòng màu đỏ vốn là đường lui duy nhất đã biến thành màu xám, lựa chọn duy nhất có thể đảm bảo an toàn đã không còn.
Tình huống này thật sự làm người ta căm tức.
Thì ra ám hại không có giới hạn ở một thế giới nào đó, cũng không giới hạn ở thời không nào đó.
Không có nơi nào không tồn tại ám hại.
"Làm--- sao--- bây--- giờ?"
Đoàn Văn há hốc mồm, từng âm tiết phát ra từ khẩu hình miệng, cho dù không nghe thấy âm thanh thì ai cũng hiểu được bốn chữ này.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, lựa chọn duy nhất bây giờ chính là căn phòng xanh dương ở hai bên trái phải.
Căn phòng có quả cầu xám tuyệt đối không thể đi, bởi vì màu xám chính là màu ở mặt đối diện màu xanh dương.
Mà căn phòng màu xanh dương lại là phòng cùng màu với căn phòng hiện giờ của bọn họ---- không phải bất kỳ căn phòng cùng màu nào cũng có hiện tượng chênh lệch thời gian, trước đó chỉ nhờ vào may mắn mà bọn họ đã đi qua không ít căn phòng cùng màu.
Xét theo tình huống hiện giờ, tỷ lệ bọn họ gặp phải hiện tượng chênh lệch thời gian khi tiến vào phòng có quả cầu xanh dương là 5-5.
Động tác chậm rì rì làm người ta cảm thấy buồn bực.
Trong căn phòng có tốc độ quá chậm này, mỗi lần di chuyển, mỗi lần trò chuyện đều trông đặc biệt ngốc nghếch.
Thảo luận dư thừa không cần phải bàn.
Chỉ thấy Đoàn Văn chậm rì rì cởi sợi dây trên cổ mình, là vật kỷ niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-vu/1736365/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.