Không chỉ thù dai, mà còn nhớ rất tốt.
Nói chung là không quản tốt hay xấu, Quý Vũ Thời sẽ ghi nhớ hết toàn bộ.
"Vậy cám ơn nhiều." Tống Tình Lam chế giễu, một lần nữa nhét bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay Quý Vũ Thời: "Chúng ta đi thôi."
Ngón tay Quý Vũ Thời thon dài tinh tế, nhiệt độ có hơi lạnh.
Cảm giác rất giống như khí chất của cậu mang tới cho người khác, nhạt nhẽo lãnh đạm, giống như có làm thế nào cũng không nóng lên được.
Thế nhưng ở chung rồi sẽ biết, Quý Vũ Thời giống như nước suối mát lành trong núi, sạch sẽ tinh khiết, tâm tư vừa nhìn đã biết, cực kỳ dễ ở chung.
Hai người theo dấu bánh xe kéo lúc hái dây leo tiến tới trước.
Lúc này nhịp bước của Quý Vũ Thời lại càng chậm rãi hơn, hơn nữa vì từ trường cùng lực hút mà mỗi bước chân lại càng nặng nề hơn.
Chỉ một chốc sau đó, Quý Vũ Thời đã cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình ướt mồ hôi.
Cậu cũng cảm giác được bước đi của Tống Tình Lam rất khó khăn----- so với người lớn, thể lực của đứa nhỏ kém hơn rất nhiều, cậu đã quên mất điều này.
Cậu cúi đầu hỏi: "Tống đội, hay là để tôi ôm anh đi?"
Tống Tình Lam bước đi rất khó khăn, đôi giày quá lớn vắt vẻo trên chân, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Quý Vũ Thời khó hiểu hỏi: "Nhưng vừa nãy bọn anh quay lại nhanh như vậy, là Lý Thuần ôm anh à?"
Tống Tình Lam im lặng chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-vu/1736334/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.