Càng đi tới lại càng tối.
Dần dần ngay cả linh kiện rác thải ở ven đường cùng dây leo có hoa huỳnh quang cũng không còn nhìn thấy nữa.
Hai người đi trong bóng tối, chỉ có thể thông qua bàn tay nắm thần miên cùng ánh sáng nhàn nhạt của hoa huỳnh quang để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Bóng tối tựa hồ không có điểm cuối này thực sự dễ làm người ta sản sinh ra nghi hoặc "có phải mình đã chết rồi không".
Bốn phương tám hướng không có vật gì để làm dấu, càng không có vật sống, cứ tựa thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đi khoảng chừng một tiếng, chân trước còn trong bóng tối, một giây sau khi chân chạm đất thì trước mắt là một mảnh sáng bừng.
Một bước này cư nhiên nháy mắt bước vào một vùng thế giới khác.
Ánh sáng sáng ngời kích thích ánh mắt hai người, sau khi thích ứng có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hai người đều sửng sốt.
Bọn họ cư nhiên bước vào một mảnh rừng mưa nhiệt đới.
Cỏ xanh, vũng nước cùng mùi bùn đất ập vào mặt, vào mũi vào sâu tận phổi.
Thảm thực vật rậm rạp phủ khắp toàn bộ phạm vi tầm nhìn, cây cối trưởng thành cao hơn 10m, rễ cây đan xen nhau hệt như một tấm lưới thật lớn, từ mặt nước có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Trong nước không có cá, cũng không có vết tích của bất kỳ sinh vật nào, trong suốt tới khó tin.
Rải rác là những cây chuối với những phiến lá dày ướt át xanh biếc. Bèo rong mọc đầy trong hồ, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-vu/1736327/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.