Một tầng.
Hai tầng.
Chỉ ngắn ngủi hai tầng lầu, rõ ràng chỉ gần trong gang tấc nhưng muốn tìm ra đường sống trong tuyệt cảnh lại cực kỳ khó với tới.
Dựa vào tương lai của chính mình để có một hơi thở dốc, phảng phất như chỉ có một khoảng thời gian của một hơi thở.
Thời gian tựa hồ trở nên rất chậm, thi triều một lần nữa sống lại, kiến trúc cũng hồi phục như cũ, con nhện thợ săn nâu khổng lồ không biết từ chỗ nào rơi xuống, lúc này, hết thảy biến hóa xung quanh bị cảm quan căng thẳng cao độ cùng adrenalin tăng vọt biến thành một pha quay chậm.
Quý Vũ Thời dùng cánh tay tím bầm vịn vào lan can, theo đồng đội ở phía trước nhảy xuống, thân thể rơi nhanh xuống dưới!
"Thình thịch!"
Hai chân rơi xuống đất, bên mặt vươn tới bảy tám đôi tay trắng hếu, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy vài gương mặt có đôi đồng tử xám trắng chết lặng, biểu tình vặn vẹo há to mồm nhào về phía mình.
"Đùng đùng đùng...."
Đồng đội ở phía sau càng quét một trận, ở phía trước xuất hiện một khe hở.
"Bên này có miệng cống!!!" Thang Kỳ hô to, khẩu súng trong tay không ngừng nổ súng, một con nhện to bị thương lảo đảo ngã xuống đè lên một đống tang thi!
"Mau lên!"
Chu Minh Hiên mắng một tiếng, cùng Tống Tình Lam yểm hậu.
Miệng cống hé mở phân nửa, chỉ có thể khom lưng chui vào.
Sau khi mọi người vọt vào trong miệng cống, Đoàn Văn nhanh tay lẹ mắt ấn công tắc: "Hư rồi! Đệt!"
Miệng cống không thể đóng lại, nhóm tang thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-vu/1736322/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.