Trên biển Bột Hải, một con thuyền buồm lẻ loi đang phiêu đãng.
- Nếu tên trộm Tần Cối đáng chết kia dám bắt nạt Mỹ Mỹ, ta nhất định khiến cho cả nhà của gã già trẻ đều không được chết tử tế, không được chết tử tế, Xu Mật Sứ, ngươi ngàn vạn lần đừng khuyên ta, khuyên ta cũng vô dụng, bất cứ kẻ nào cũng không thể ức hiếp Mỹ Mỹ... Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.
- Ta đang nghe đây, ta đang nghe đây.
Nằm ở trên boong thuyền sưởi nắng, Lý Kỳ cực không tình nguyện mở mắt ra, nhìn Mã Kiều đang ở phía trước đứng ngồi không yên, cười khổ nói: - Ta cũng không hề tính toán ngăn cản ngươi a!
Mã Kiều chỉ vào Lý Kỳ phẫn nộ nói: - Xu Mật Sứ, ngươi --- ngươi sao có thể như vậy?
- Ta như thế nào cơ?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói.
Mã Kiều nói: - Hiện giờ Thất Nương bị bắt giữ, sao ngươi còn ngủ được chứ, ngươi --- ngươi thế này cũng quá bạc tình bạc nghĩa rồi, đây không phải là hành động của đại trượng phu.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Chúng ta bây giờ không phải đang vội vàng đi nghĩ cách cứu viện sao, nhưng mà đi đường thì cũng phải mất thời gian đấy, nếu không ngươi đi xuống đẩy thuyền đi, cố gắng ra sức thì tàu sẽ chạy mau hơn một chút đấy.
- Ta không biết bơi, ngươi cũng không phải không biết.
- Con mẹ nó!
Lý Kỳ liếc trắng một cái xem thường, lại nghiêm túc nói: - Mã Kiều, ngươi đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296498/chuong-2035-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.