Chương trước
Chương sau
Lâm Hoàng phủ!

Nước Kim kể từ ngày lập quốc đến nay, còn chưa từng nếm trải qua nỗi thất bại đau đớn như vậy, trận này không chỉ khiến cho bọn họ mất đi Yến Vân, đồng thời cũng đả thương nặng đến đất nước, thậm chí còn làm lung lay nền móng của nước nhà, trong đó Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn và các thống soái đại tướng có liên quan đều đã tử trận, đây là vết thương mà đến thời gian cũng không thể chữa lành.

Mặc dù giành được đại thắng ở Triều Tiên, nhưng sĩ khí của binh lính nước Kim vẫn bị rơi xuống mức thấp nhất từ trước đến giờ.

Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Can, cho tới Hoàn Nhan Hi Doãn vừa quay trở về cũng lập tức tập hợp đám tàn binh bại tướng, đóng ở Lâm Hoàng Phủ, Đại Định Phủ bên này, đừng hiểu lầm, bọn họ không phải là muốn phản công quy mô lớn, mà là sợ Đại Tống tiếp tục tấn công

- Làm gì có cái lý này, làm gì có cái lý này.

Khi Hoàn Nhan Tông Bật hay tin Đại Tống tiêu diệt Tây Hạ trong vòng 10 ngày, điều này khiến gã phẫn nộ tới cùng cực, rít lên: - Nhị ca ta Tây chinh hai năm, trông thấy Tây Hạ đã sắp sụp đổ, vậy mà lại để cho Nam Triều thừa cơ trục lấy một món hời lớn. Thiệt cho Nhị Ca ta khi ở Quỷ Cốc còn thả cho đại quân Đảng Hạng đi, hi vọng có thể dùng điều này để khôi phục quan hệ hai nước, sớm biết như vậy thì từ đầu nên tiêu diệt bọn họ rồi.

Hoàn Nhan Hi Doãn và Hoàn Nhan Tông Can nhìn nhau, cùng lắc đầu thở dài.

Hoàn Nhan Hi Doãn thở dài: - Tông Vọng mưu tính sâu xa, trước khi lâm trung còn nghĩ đến tương lai của Đại Kim, đáng tiếc rằng người tính không bằng trời tính, chắc chắn Tông Vọng cũng không thể ngờ đến việc đường đường một nước quân tử lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.

- Nước quân tử cái chó má gì, ta xem đó phải là nước tiểu nhân mới đúng. Hoàn Nhan Tông Bật phẫn nộ.

Hoàn Nhan Tông Can nói: - Tiểu nhân cũng được, quân tử cũng vậy, bất kể ra sao thì Tây Hạ cũng đã bị tiêu diệt rồi, Nam Triều hiện giờ có được địa khu Hà Sáo, đã không thể so bì với ngày trước. Chúng ta buộc phải mau chóng nghĩ đối sách.

Hoàn Nhan Hi Doãn cau mày nói: - Bây giờ xem ra, dường như Nam Triều không định tiếp tục xuất binh, mà lương thảo của Hoàng Long Phủ đã bị thiêu hủy hoàn toàn, chúng ta cũng chẳng còn sức lực để phản công nữa, ta thấy vẫn nên chọn đàm phán với Nam triều.

Hoàn Nhan Tông Bật hừ nói: - Coi như chúng ta nhất thời không thể phản công trên quy mô lớn, báo thù cho Nhị ca và Tông Hàn. Chúng ta cũng không nên đi tìm Nam Triều để đàm phán.

Hoàn Nhan Tông Can nói: - Tông Bật, ngươi khoan kích động, ta biết cái chết của Tông Vọng là một đả kích vô cùng lớn đối với ngươi, đối với chúng ta mà nói, chẳng phải là như vậy ư. Nhưng ngươi chắc còn nhớ lời trăn trối trước khi chết của Tông Vọng, huynh ấy biết chúng ta đã nằm vào thế yếu, mà hoàng thượng vừa mới băng hà, trong triều loạn thành 1 bầy, vốn dĩ chẳng có sức lực để đi chinh phạt Nam Triều thêm lần nữa. Vì thế mới chọn thả cho đại quân Đảng Hạng đi, hi vọng có thể liên minh với Tây Hạ, mưu đồ về sau, mặc dù Tây Hạ đã bị diệt vong, nhưng chúng ta buộc phải ngừng việc chinh chiến lại, tuy rằng chúng ta và Nam Triều đã là kẻ thù, nhưng với tình huống hiện tại, chỉ có Nam Triều mới có thể giúp chúng ta mau chóng chấn hưng lên, vì thế chúng ta buộc phải tìm đến Nam Triều để hợp tác lần nữa.

Hoàn Nhan Tông Bật nói: - Mặt mũi tên tiểu hoàng đế Nam Triều chẳng lẽ các ngươi còn chưa nhìn rõ sao. Y sao có thể đồng ý giúp đỡ chúng ta.

Hoàn Nhan Hi Doãn ha hả nói: - Ta bảo bọn chúng nhất định sẽ đồng ý.

Hoàn Nhan Tông Bật kinh ngạc nói: - Sao ngươi dám chắc chắn như vậy?

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Dựa vào việc Nam Triều bọn chúng không tiếp tục tiến công, hiển nhiên bọn chúng cũng không có ý định đánh nữa, mà hai nước chúng ta giáp ranh với nhau, muốn làm được việc không qua lại lẫn nhau việc này vô cùng khó khăn. Hiện giờ bọn họ đã nắm được Tây Hạ, Thổ Phiên, Hồi Cốt phía đó còn chưa xử lý được hoàn thiện, bọn họ nhất định phải gia tăng củng cố sự thống trị ở những nơi này, đề phòng người Đảng Hạng, người Thổ Phiên tro tàn lại cháy. Nếu như tiếp tục đánh nữa, người ở những nơi này có khả năng sẽ nhân cơ hội dựa vào chúng ta, mượn thế lực của chúng ta để giúp đỡ bọn họ phục quốc. Cho nên hiện giờ Nam Triều còn rất nhiều việc cần làm, nhưng tuyệt đối không phải là tiếp tục chinh chiến, bọn họ còn cần một thế giới thái bình hơn cả chúng ta.

Nếu như bọn họ không bằng lòng, thì chúng ta đã bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ có thể dốc hết binh lực đi gây chiến, chấn hưng binh lực cả nước quyết tử chiến với Nam Triều, đến lúc đó chúng ta sẽ chẳng còn vướng bận gì, biết rõ đây là lưỡng bại câu thương. Nhưng chúng ta chỉ có con đường này, ta tin rằng Nam Triều sẽ không muốn đem chúng ta đẩy vào đường cùng, sau đó tìm đến bọn họ mà liều mạng, biện pháp duy nhất chính là ngưng chiến, hợp tác lần nữa, về phần tương lai thuộc về ai, vậy thì ra chiến trường mới thấy được rõ ràng

Hoàn Nhan Tông Can gật đầu nói: - Như vậy thì chúng ta phải cẩn thận dè dặt, củng cố nội chính, chuẩn bị kĩ càng, tái đồ Trung Nguyên.

Hoàn Nhan Tông Bật tuy không cam lòng, nhưng lại nhớ đến trước khi chết Tông Vọng có dặn dò gã, phải đoàn kết nhất chí, không được tự giết lẫn nhau nữa, vì thế gật đầu nói: - Được rồi.

Trong chính 1 tháng ngắn ngủi này, tin báo chiến thắng từ tiền tuyến giống như bông tuyết bay về trong nước. Ngay trong lúc dân chúng Đại Tống vẫn còn đang vui mừng vì thu phục được Yến Vân, tin tức thu phục được Tây Hạ lập tức được truyền tới. Tin tức này khiến cả nước Đại Tống bị chấn động mạnh, đến cả Tần Cối, Trịnh Dật và những đại thần có liên quan trong trung tâm triều đình cũng không dám tin, điều này thật không thể tin nổi, một khắc trước Tây Hạ còn là đồng minh của chúng ta, sao bỗng dưng đã bị Đại Tống chúng ta tiêu diệt, vì thế Tần Cối phải xác nhận mấy lần mới dám khẳng định Tây Hạ đúng thật là đã bị Đại Tống tiêu diệt.

Như vậy, triều đình mới lấy danh nghĩa của hoàng hậu, chính thức công bố với thiên hạ.

Tin tức vừa được loan ra, khiến cả nước vui mừng, dân chúng ở các châu huyện trên cả nước đều nô nức ra ngoài chúc mừng, liên tiếp ba ngày, thế nào các tửu lâu cũng chật ních người, trên đường phố mọi người múa ca, hát vang bài quốc ca, ca tụng Đại Tống, ca tụng Triệu Giai.

Sau khi đánh bại nước Kim, lại tiêu diệt được Tây Hạ, Đại Tống chính thức thiết lập địa vị bá chủ của mình, toàn bộ người Hán cuối cùng đã đứng được dậy, giống như trong bài " Xuất sư biểu" của Triệu Giai nói, đây là một trận chiến tôn nghiêm, hiện giờ đã giành được thắng lợi, người Hán đã lấy lại được sự tôn nghiêm đánh mất đã bao lâu, bọn họ không còn cần phải nhìn người Nữ Chân, người Khiết Đan, thậm chí cả người Đảng Hạng cũng phải cúi đầu mà đi, bọn họ có đủ sự tự tin để ngẩng đầu nhìn ra thế giới.Đây là sự ủng hộ của dân chúng giành cho đất nước, cũng là hồi báo của đất nước giành cho dân chúng.

Đây chính là lí do ăn mừng của bọn họ.

Cùng lúc đó, tiền tệ Đại Tống sau khi Lý Kỳ phát động thế tấn công tiền tệ, lần đầu tiên tiền tệ Đại Tống bắt đầu tăng trở lại. Bởi giá muối và giá thịt đều bắt đầu giảm trên quy mô lớn, thằng ngốc cũng biết rằng khu Hà Sáo có muối, có gia súc, những thứ vì hiếm có mà đắt đỏ. Trước đây Đại Tống không có bãi cỏ, nhưng thứ này đương nhiên sẽ đắt, hiện tại đã có rồi, vậy thì chắc chắn sẽ giảm giá, điều này không còn nghi ngờ đã kích thích tiêu dùng. Nhưng tiền lại không tăng lên nhiều, tương đương với việc của cải trong tay dân chúng Đại Tống đã vô hình trung tăng lên không ít, hơn nữa còn đem lại cho con dân Đại Tống thêm nhiều sự hưởng thụ trong cuộc sống, ít nhất thì việc ăn thịt đã không còn là một chuyện vô cùng xa xỉ nữa.

Đương nhiên, một chuyện trọng đại như thế, triều đình không thể không có động tĩnh gì.

Đại xá thiên hạ.

Dùng đi dùng lại, vẫn chiêu này là hay nhất.

Đương nhiên, căn cứ vào sự tồn tại của Nhị Viện, việc đại xá này cũng phải có chút thay đổi, nội dung chủ yếu là, những phạm nhân trên 60 tuổi toàn bộ được tha. Mà án tử hình trở thành án tù chung thân, tù chung thân, án tù chung thân trải qua việc lao động không ràng buộc vó thể sửa đổi thành tù có thời hạn, tù có thời hạn mười năm trở lên toàn bộ giảm còn tám năm, đồng thời sung đến biên giới cải tạo lao động, án tù năm năm toàn bộ miễn giảm còn hai năm, án tù trong vòng nội hai năm toàn bộ được tha.

Thực ra điều này không chỉ là vì để biểu lộ long ân mênh mông của Triệu Giai, càng trọng yếu hơn là vì bản đồ của Đại Tống càng ngày càng lớn, bắt buộc phải nâng cao sức sản xuất, hơn nữa phái người đến những khu vực xa xôi đó để xây dựng, nhưng thường dân thì không thể điều động được, ngươi không có quyền sai người ta đi xa xứ, nhưng phạm nhân thì có thể, dùng lao động để đổi lấy thời hạn thi hành án, điều này mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Đây cũng là chủ ý của Lý Kỳ, đem toàn bộ phạm nhân ở một số những thành trấn phát đạt như Hàng Châu, Biện Lương sung quân đến Thổ Phiên, Tây Hạ, khiến bọn họ trở thành lao động giá rẻ nhất cho triều đình.

Nhưng đám tù nhân đều rất vui mừng, ít nhất thì không còn phải ở lại trong chốn lao ngục tối tăm không có ngày tháng này nữa.

Phủ Thiếu Tể.

Khi Tần Cối nhìn thấy chỉ dụ này của Triệu Giai, không khỏi khẽ thở dài.

Hồ Nghĩa bên cạnh hắn nói: - Lý Cương quả thực là may mắn, Lý Hiền vừa bị phán xử tử hình, hoàng thượng liền đại xá thiên hạ, đúng là mạng y còn chưa đến lúc tuyệt đường!

Hóa ra hồi đầu tháng, Đại Lý Tự dưới sự bức bách âm thầm của Tần Cối cuối cùng phải ra án tử hình đối với vụ án của Lý Hiền, bởi bọn họ không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào để giúp Lý Hiền rửa sạch tội danh. Sự bức bách của Lý Kỳ cũng chỉ là một chuyện cỏn con, mấu chốt là việc dân chúng không chịu bỏ qua, Đại Lý Tự mấy ngày nay rất cẩn mật. Vụ án này ngày nào còn chưa phán quyết, dân chúng Biện Kinh còn mắng nhiếc quan lại Đại Lý Tự bao che lẫn nhau, nếu như đổi lại là người khác, ngươi sớm đã ra phán quyết rồi. Nhưng đối tượng là công tử của Tư Pháp Viện các ngươi liền chần chừ không ra phán quyết, ngươi như thế cũng quá không công bằng rồi.

Cho nên Tần Cối liền mượn cớ dân chúng để tạp áp lực cho Triệu Chấp, ngươi làm như vậy, một khi danh dự của ngươi đã bị hủy hoại, thì ngươi hãy theo cùng Lý Cương về nhà dưỡng lão đi.

Tuy rằng Trịnh Dật bọn họ đều đang dốc lực chu toàn. Nhưng Triệu Chấp cũng phải suy nghĩ về con đường làm quan của chính mình, y cũng đã tìm đủ mọi biện pháp điều tra rồi, nhưng không tìm được bằng chứng, hơn nữa y cũng đã kéo dài lâu như vậy, bị bức đến bất đắc dĩ, mới cùng mới tuyên án, tội Lý Hiền mưu sát Bành Hoa Lôi được thành lập.

Cách một ngày sau khi bản án được tuyên ra, Lý Cương liền ngã bệnh, một mặt là nỗi đau vì con, một mặt là vì tội danh này được định xuống, vậy thì thanh danh của Lý gia có thể nói là đã hoàn toàn bị hủy hoại, ông ta cũng không còn mặt mũi mà đứng ra đảm nhiệm Tư Pháp Viện nữa, dân chúng cũng không thể nể phục ông ta nữa, đến cả con mình còn không dạy bảo được, thì dựa vào cái gì mà lãnh đạo chúng ta.

Vụ án Lý Hiền, đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với con đường làm quan của cả nhà Lý Cương

Mắt nhìn Lý Hiền sau mùa thu sẽ bị xử trảm, bỗng nhiên có tin đại xá từ trên trời rơi xuống, cũng coi như là cứu lại được cái mạng của Lý Hiền.

Tần Cối bật cươi haha, chỉ vào thánh chỉ nói: - Ngươi xem xem, những điều mục trên này giống như xuất phát từ tay kẻ nào?

Hồ Nghĩa vừa nhìn thấy, nhíu mày nói: - Ý của Thiếu tể là đây là sự âm thầm thao túng của Xu Mật Sứ ư?

Tần Cối lắc đầu nói: - Cũng không thể nói là âm thầm sắp xếp, chỉ là điều Xu Mật Sứ am hiểu nhất đúng là tận dụng triệt để, tuy nhiên tình thế đang bị động, hắn chỉ có thể mưu cầu lợi ích từ bên trong. Tuy rằng hắn ở Yến Vân, nhưng không thể không biết kinh thành xảy ra chuyện, đây chỉ là hắn tiện tay cứu Lý Hiền 1 mạng thôi.

Hồ Nghĩa nói: - Nếu Xu Mật Sứ biết được, hoàng thượng không thể không hay, vậy thì có khả năng hoàng thượng cũng muốn cứu mạng Lý Hiền.

Tần Cối gật đầu nói: - Đương nhiên, hoàng thượng vô cùng coi trọng Lý Cương, tất nhiên không muốn chuyện của Lý Hiền ảnh hưởng đến Lý Cương.

Hồ Nghĩa căng thẳng nói: - Vậy chúng ta chẳng phải đang đối nghịch với hoàng thượng ư?

Tần Cối cười nói: - Điều này có liên quan gì đến chúng ta, hiện nay, bây giờ dân chúng ở đó quyết không chịu dung thứ, chúng ta chẳng có làm gì, hơn nữa chúng ta cũng vâng theo lời dặn dò của hoàng hậu, ngươi không cần lo lắng, tuy rằng Xu Mật Sứ đã cứu mạng Lý Hiền, nhưng Lý Cương đã không còn khả năng đảm nhiệm chức viện trưởng Tư Pháp viện nữa, hoàng thượng đã quay trở về, hoàng thượng cũng nhất định sẽ quan tâm đến cảm nhận của dân chúng, không có Lý Cương lão già vừa cứng đầu vừa thối tha này, chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều, mục đích đã đạt được, giết hay không giết Lý Hiền, đối với chúng ta chẳng có can hệ gì. Nhiều nhất cũng là có đôi chút tiếc nuối.

Hồ Nghĩa lại nói: - Nhưng Thiếu tể, Xu Mật Sứ sẽ quay về ngay lập tức, hơn nữa lại lập nhiều chiến công như thế, ta sợ hắn---.

Tần Cối không đợi y nói xong, khẽ hất tay, cười ha ha nói: - Điều này ngươi không cần lo lắng, ta tự có cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.