Chương trước
Chương sau
Kỳ thật vốn dĩ Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Can là chuẩn bị đồng thời phá vây từ cửa tây và cửa bắc, nhưng Hoàn Nhan Tông Can cảm thấy Tông Hàn binh lực quá ít, hơn nữa sức chiến đấu cũng không bằng tinh nhuệ dưới tay gã, bởi vì binh mã của Hoàn Nhan Tông Hàn là hỗn hợp, người Hán, người Khiết Đan đều có, mà gã lại là sinh lực quân của tộc Nữ Chân, vì vậy đề xuất do gã phá vây trước, nhiễu loạn tầm mắt của quân Tống, sau đó Hoàn Nhan Tông Hàn lại phá vây từ cửa bắc.

Tuy nhiên đây thật sự là sai có sai, bởi vì Trương Thanh, Vương Mãnh đều là bộ đội của Hoàn Nhan Tông Hàn, cho nên họ chỉ nghe được Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ đột phá hướng cửa bắc, chứ không biết Hoàn Nhan Tông Can sẽ đột phá hướng cửa tây, cho nên bọn họ chỉ là đem tin tức đơn phương này nói cho Lý Kỳ, dẫn đến quân Tống phái trọng binh gác ở cửa bắc, Hoàn Nhan Tông Can một chiêu này hiển nhiên không có bất kỳ hiệu quả nào.

Tuy nhiên, việc phá vây của cửa tây cho Hoàn Nhan Tông Hàn một cảnh giác rất tốt, vừa ra khỏi cửa thành, gã liền lập tức phân tán binh mã ra, do Di Thứ Bảo, Nậu Bát Ôn mỗi người lĩnh hai ngàn tinh binh, lần lượt tiến công quân Tống ở doanh lũy hai bên trái phải, lại phái đội cảm tử bốn trăm đi trước, chuyên môn đi quét mai phục hai bên binh lính hai bên cùng với chướng ngại vật ở tiền phương, bản thân thì suất lĩnh đại quân đi hướng đường lớn Bạch Đạo, cung nỏ thủ hai bên đều đáp cung kéo tiễn yểm hộ trung quân phá vây.

Như vậy, Di Thứ Bảo, Nậu Bát Ôn ở hai cánh đều sẽ yểm hộ trung quân rất tốt, không giống Hoàn Nhan Tông Can kia một đường đại quân, bị bắn, nổ là sinh tồn đều không thể tự đảm đương.

Nhưng quân Tống đã bày ra thiên la địa võng ở đây, Hoàn Nhan Tông Hàn vừa mới ra khỏi thành không đến nửa khắc, trong tà thứ này vẫn luôn đội ngũ giết ra, chỉ thấy Chiết Ngạn Dã suất lĩnh một đội nhân mã xông lên.

- Đô Thống, ngài đi trước, ta đi ngăn người này lại.

Đại tướng Cốt Sa Hổ đầu tàu gương mẫu, lĩnh nhân mã bản bộ xông tới, ngăn chặn Chiết Ngạn Dã.

Tuy rằng Chiết Ngạn Dã bức thiết muốn báo thù cho anh, nhưng lại bị Cốt Sa Hổ này ra sức giằng co, song phương chiến thành một đoàn.

Đây chính là phá vây, ngươi cũng không thể niệm chiến. Dưới sự yểm hộ của Cốt Sa Hổ, Hoàn Nhan Tông Hàn tiếp tục chạy về hướng bắc.

Tiếng giết vang lớn dọc theo hai bên con đường này, dường như trong thiên địa đều là quân Tống, lại nghe thấy phía trước một tràng tiếng ngựa hí vang lên, chỉ thấy hơn mười thiết kỵ đều ngã quỵ phía trước, không cần nhìn cũng biết là kiệt tác dây thừng chắn chân ngựa, cũng may Hoàn Nhan Tông Hàn đã phái mấy trăm cảm tử sĩ đi xung phong.

Tuy nhiên dây thừng chắn chân ngựa vẫn làm đám người Hoàn Nhan Tông Hàn giữ chặt dây cương theo bản năng.

- Hoàn Nhan Thát tử, đừng mơ phá vây!

Phía trước lại là một đội nhân mã giết lên, ánh lửa chập chờn, người tới chính là con trai của Lưu Cách, Lưu Tử Vũ.

Trong trận quân Kim lại lao ra một viên Đại tướng tiếp đón.

Hoàn Nhan Tông Hàn biết rõ bọn họ đi lần này, sợ khó toàn thân rút lui, trong lòng thật sự phẫn nộ, hận không thể quyết tử một trận với quân Tống.

Cao Khánh Duệ hiểu cá tính của Hoàn Nhan Tông Hàn, vội vàng nói: - Đô Thống, đại cục làm trọng, Đông Sơn còn đó, không sợ không có củi đốt, hơn nữa Thượng Kinh vẫn chờ chúng ta hồi viện. Nhanh đi thôi, chớ để phụ lòng trung tâm của bọn họ.

Hoàn Nhan Tông Hàn tức giận vung roi ngựa, vượt qua bộ đội của Lưu Tử Vũ, phóng ngựa lao nhanh.

Nhưng hơn mười dặm Bạch Đạo này, quân Tống tầng tầng thủ gác, binh lính trên núi hai bên giơ cao đuốc, ánh lửa chiếu sáng cả trời, Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng không thể nào tàng hình, vô số quân Tống từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Hàn này cũng không phải là người thường, luân thương lập mã, trong khốn cảnh này, liên tục giết lùi quân Tống, rồi lại chạy hơn mười dặm, đi tới một quan khẩu trọng yếu của Bạch Đạo.

Lúc này, một đại đội nhân mã trước mặt xông tới, một bóng dáng khổng lồ dường như bao trùm lên ngọn Bạch Đăng Sơn.

Bóng dáng này không quen thuộc hơn đối với quân Kim, vô số người Nữ Chân đã chết dưới cây thương lớn kia.

Đại tướng A Lý suất bộ nghênh địch, nào biết ánh lửa hai bên này bị gió đêm thổi chợt lóe lên, trong thoáng chốc, chỉ thấy bóng dáng cây lớn thương trên núi cắm trên một cỗ thi thể.

Giết trong nháy mắt!

Dương Tái Hưng dũng mãnh một thương đã đâm xuyên qua lồng ngực của A Lý, thương lớn lia tới, máu thịt văng tung tóe, quân Kim bị giết không hề có lực hoàn thủ.

- A Lý!

Hoàn Nhan Tông Hàn đau buồn hét to một tiếng, đây chính là một đám tướng lĩnh đi theo gã lâu nhất, cầm thương muốn xông lên quyết đấu cao thấp với Dương Tái Hưng, Hoàn Nhan Tông Hàn này võ nghệ cũng là người đứng đầu Đại Kim, chẳng qua là từ khi làm Thống soái tới nay, cũng rất ít đích thân ra trận giết địch.

Bạt Ly Tốc biết rõ sự dũng mãnh của Dương Tái Hưng, đại tướng bình thường lên căn bản ngăn không được y, vì thế nói: - Tiểu tặc như thế, sao dám phiên Đô Thống động thủ, ta sẽ đi gặp gã.

Nói xong, cũng không cho Hoàn Nhan Tông Hàn cơ hội, liền suất lĩnh nhân mã bản bộ xông tới.

Hai huynh đệ Bạt Ly Tốc và Ngân Thuật Khả này có thể nói là phụ tá đắc lực của Hoàn Nhan Tông Hàn, ba người có thể nói là quá mệnh huynh đệ, trong hoàn cảnh nguy nan này, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là nhất định phải bảo hộ Hoàn Nhan Tông Hàn phá vây.

Bạt Ly Tốc này cũng là người phi thường, cầm rìu lớn cùng Dương Tái Hưng chiến đấu đến ngang tài ngang sức.

Dương Tái Hưng đã lâu không gặp được kẻ thù cường đại như thế, thương lớn hoặc đâm, hoặc bổ, tình hình chiến đấu vô cùng căng go.

Hoàn Nhan Tông Hàn không biết tin tức mình phá vây đã truyền ra ngoài, còn đang cảm thấy buồn bực vì nơi này nhiều quân Tống mai phục như vậy, Cao Khánh Duệ thấy Hoàn Nhan Tông Hàn còn đang tức giận, trực tiếp quất một roi lên chiến mã của Hoàn Nhan Tông Hàn, đại quân tiếp tục phá vây.

Bạt Ly Tốc thấy Hoàn Nhan Tông Hàn đột phá quan khẩu này, trong lòng thoáng thở phào một hơi, nhưng hơi này vừa mới dứt, thương lớn liền đâm qua, gã cuống quít chống đỡ, kêu lên nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã mất mạng, gã biết bây giờ không phải là lúc hoa sơn luận kiếm, hiện giờ Hoàn Nhan Tông Hàn đã đi, gã cũng muốn rút lui, nhưng Dương Tái Hưng sao lại sẽ cho gã cơ hội này, sống chết bám lấy gã.

Bạt Ly Tốc này lúc còn trẻ tuổi, quả thật sự dũng bất khả đương, nhưng hiện tại dù sao cũng lớn tuổi, còn Dương Tái Hưng thì đang tráng niên, song phương đại chiến ba mươi hiệp, Bạt Ly Tốc bắt đầu thể lực suy yếu, điều càng thêm muốn chết chính là, Dương Tái Hưng thì lại càng đánh càng hăng.

Bạt Ly Tốc thầm kêu khổ một tiếng, biết cứ tiếp tục đánh như vậy, sớm hay muộn mình cũng sẽ chết dưới thương lớn của Dương Tái Hưng, vì thế sau khi một búa ngăn công kích của Dương Tái Hưng, lập tức thúc ngựa muốn trốn, nhưng vừa mới xoay người lại, thương lớn đã để ngang trước mặt gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.