Chương trước
Chương sau
Trên đời này, có thể ở giữa vạn quân bao vây, có thể nằm ngáy o o, ngoài Dương Tái Hưng ra thì không còn người nào khác nữa.

Mặc cho dưới núi động tĩnh có lớn thế nào, y vẫn nằm ngủ ngon lành.

Lúc này một binh lính bưng một bát "thuốc chống đói rau dại luộc" nóng hổi tới. - Tướng quân, ăn cơm trưa thôi.

Tiếng ngáy vẫn không hề giảm.

Tên lính đó lại khẽ đẩy Dương Tái Hưng, lặp lại lần nữa.

Dương Tái Hưng không mở mắt ra, quay người đi, lạnh lùng nói:

- Trừ phi quân địch tấn công, nếu không đừng có làm phiền giấc ngủ của ta, đừng trách ta quân pháp vô tình.

Mặc dù ngữ khí của Dương Tái Hưng rất lạnh lùng, nhưng sau khi tên lính này nghe xong, trong mắt lại lóe lên tia sáng.

Khi họ đang ở vào thời điểm then chốt nhất tấn công huyện Trường Thanh đã gặp phải cuộc đột kích của Hoàn Nhan Tông Can, may mà Dương Tái Hưng dũng mãnh, đã mạnh mẽ chống lại được quân tiên phong của Hoàn Nhan Tông Can. Lúc này mới cứu vãn được tính mệnh của họ, một đường rút lui về Bạch Đăng sơn, Dương Tái Hưng đã thấy quân địch đánh tới, quả đoán lên núi, chỉ dựa vào địa thế ngăn cản sức tiến công luân phiên của kẻ thù. Nhưng cũng đã bị tổn thất thảm hại, một vạn binh lính bị tổn thất quá bán, nhưng cũng vẫn còn ba bốn nghìn người ở đây.

Hoàn Nhan Tông Can thấy lâu mà không công hạ được, hơn nữa công pháp như vậy cũng bị tổn thất thê thảm, y không muốn ở đây để tiếp tục bị tổn thất thêm nữa, do đó đã dùng thủ đoạn dụ hàng. Nhưng người mà y cử đi vừa mới đi được không bao lâu đã bị Dương Tái Hưng bắn chết. Ý của mũi tên này chính là nói hoặc là đánh lên, nếu không ngươi cũng đừng hòng mà lên, một người cũng không được.

Hoàn Nhan Tông Can thấy không ăn thua, trong lòng rất căm tức, do đó đã hạ lệnh nhất định phải bao vây lấy cánh quân Tống này.

Tuy nhiên, Dương Tái Hưng đã bị vây khốn ở đây bảy ngày bảy đêm rồi, lương thảo của họ cũng đã không còn, bị quân Kim cướp đi rồi, đường lương thực cũng bị cắt đứt, may mà ngày thường họ cũng chịu sự rèn luyện vất vả, còn có thể ăn được rau rừng, săn bắt thú rừng để ăn, nghĩ mọi cách để sống. Song ở đây cũng có mấy nghìn người, sao có thể đủ được.

Mà thuốc chống đói này chính là Lý Kỳ tạo ta, mỗi binh lính đều có, khi vẫn chưa tới lúc tuyệt lương thì tuyệt đối không dùng thuốc chống đói. Bây giờ họ đã lấy thuốc chống đói ra, cũng chính là nói họ đã bước tới bước đường cùng rồi. Trưa hôm qua Dương Tái Hưng cũng đã không ăn cơm, ngủ mãi cho tới bây giờ, cả một ngày trời, thuốc chống đói của y cũng đã chia cho binh lính rồi.

Các binh lính đều biết Dương Tái Hưng muốn vì họ mà để lại chút lương thực.

Dương Tái Hưng bụng lớn, ngươi muốn ăn no, thuốc chống đói căn bản không đủ được.

Chờ sau khi binh lính đó đi rồi, Dương Tái Hưng bỗng mở mắt ra, thầm nhủ, nếu ngày mai viện quân vẫn không tới, ta sẽ phải xông xuống quyết một trận tử chiến với quân địch. Ta chết như vậy cũng không có sao cả, dù sao ta cũng đã giết chết nhiều người như vậy, cũng đã tới lúc ta nên đền mạng rồi, nhưng nguyện giúp họ mở một đường máu.

Mặc dù ở đây cách chiến trường chính không bao xa, một ngày là tới được, nhưng binh lính ở đây đã không thể trách được ai nữa. Họ dù sao cũng vẫn đang vì Triệu Giai, Lý Kỳ mà lo lắng, bởi vì viện quân của kẻ địch đã tới rồi.

Họ ở đây lâu như vậy đều là thân quân của Dương Tái Hưng. Trong đại quân Đại Tống, số người mà họ đã giết cũng là nhiều nhất, cũng sớm không màng tới sinh tử nữa rồi. Thực sự không có lương thực, chỉ có nước đột phá vòng vây.

- Khói báo động, giang sơn bắc vọng, rồng cuộn lên, ngựa hí, kiếm khi như sương, lòng trống trải như nước sông Hoàng Hà. 20 năm, tung hoành ngang dọc, ai có thể chống lại, hận muốn điên lên, trường đao hướng lên, bao nhiêu thủ túc trung hồn vùi xương ở nơi tha hương, còn tiếc gì bách tử báo nhà báo nước, thở dài không nói thêm gì nữa, huyết lệ đầy vành mắt.

Các tướng sỹ này ngây người ra trên núi nhàm chán, liền hát bài quốc ca, vừa để giải tỏa nỗi buồn, hai là khích lệ bản thân, mình phải tận trung báo quốc.

Tiếng ca này vang lên trên Bạch Đăng sơn, mang ý nghĩa bi tráng.

- Dừng dừng dừng, mọi người đừng hát nữa.

Một binh sỹ tay băng vải trắng bỗng nhiên lên tiếng.

Mọi người đều dừng lại, hiếu kỳ nhìn về phía hắn ta.

Hắn ta liền nghiêng tai lắng nghe. - Các ngươi nghe đi.

Từ phương xa nghe thấy tiếng ca hát phiêu diêu. - Tiếng vó ngựa đi về phía nam cây cỏ xanh vàng ta nguyện giữ đất đai mở mang bờ cõi, Trung Quốc đường đường bốn phương.

Mặc dù đã ngắt quãng, nhưng lời ca này thực sự là quá quen thuộc.

- Hình như là quốc ca của Đại Tống chúng ta.

- Chớ không phải viện quân của chúng ta tới rồi.

Đám người vui mừng vô cùng, liền tới phía bắc, tìm kiếm âm thanh vọng lại, mới đầu không nhìn thấy bóng người, chỉ nghe thấy tiếng ca. Nhưng lát sau, bỗng nghe thấy một người chỉ về một hướng nói: - Các ngươi mau nhìn về phía kia đi.

Nhưng một con đường lượn lờ ở phía xa đi tới không ít người, từ từ, người này càng ngày càng nhiều, đông nghịt, không nhìn thấy đầu mà cũng chẳng thấy đuôi, ngạo nghễ đi về phía này.

Nên nhớ họ có lẽ đã lên núi cao nhìn xa, đây đều là không thể nhìn thấy đuôi, cũng không biết có bao nhiêu người, e là phải tới mười mấy vạn người.

Viện quân của chúng ta đâu ra nhiều người như vậy chứ?

Nếu là viện quân quân địch, vậy vì sao lại hát quốc ca của Đại Tống ta?

- Không phải người của chúng ta.

Bỗng nghe thấy một giọng nói kinh ngạc, chúng tướng sỹ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người cao lớn không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh họ, cầm thiên lý nhãn nhìn phía xa, chính là Dương Tái Hưng.

- Tướng quân, có thể cho ty chức nhìn chút được không?

Một phó tướng xoa xoa tay cười nói.

Dương Tái Hưng đưa thiên lý nhãn cho hắn ta. Hắn ta liền nhận lấy, bỗng nhiên nhíu mày nói: - Hình như là một đám dân chúng.

- Để ta nhìn xem, để ta nhìn xem. Quả đúng là một đám dân. Không đúng, họ hình như là còn cầm theo vũ khí.

- Ngươi thôi đi, xa như vậy ngươi có thể nhìn thấy rõ họ có mang binh khí hay không.

- Ngươi không tin thì tự nhìn đi.

- Được rồi.

- Ây da, ngươi cố ý, ngươi nhìn đi sẽ rõ, đùa với đám ấu trùng này tính toán gì chứ?

- Tướng quân, người nói những người này bọn họ là ai?

Đám tướng sỹ nhìn Dương Tái Hưng.

- Sao ta biết được.

Dương Tái Hưng khẽ xoa nhẹ để tỉnh cơn buồn ngủ, lại nói: - Nhưng họ hát quốc ca của Đại Tống chúng ta, có lẽ không phải là kẻ địch.

- Hy vọng là như vậy.

Dương Tái Hưng lại nói: - Báo các huynh đệ chuẩn bị xung phong.

- Tuân mệnh.

Ở đây không có kẻ địch, như vậy chắc chắn là bằng hữu.

Động tĩnh lớn như vậy, không thể không thu hút sự chú ý của quân địch. Tướng quân dưới núi này khiến cho người ta phải điều tra, đó là tình hình gì?

Chưa tới thời gian đốt hết một nén nhang, người vừa mới sai đi thăm dò đã cưỡi ngựa như bay quay về. - Không xong rồi, không xong rồi, viện quân của quân địch tới rồi.

- Sao có thể được chứ? Từ đây đi về phía bắc đều là đất đai của chúng ta, viện quân Nam triều sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

- Là thật, nhưng không phải quân đội của Nam triều, mà là một đám dân chúng.

- Dân chúng?

- Đúng vậy, tuy nhiên họ vừa nhìn thấy chúng ta liền giơ vũ khí xông lên.

- Họ có bao nhiêu người?

- Không biết.

- Không biết?

- Không nhìn thấy đuôi đâu.

----!

- Tướng quân, đối phương sắp đánh tới rồi, chúng ta nên làm thế nào?

- Tướng quân, chúng ta phải rút lui trước đã.

Đang lúc quân Kim rối rắm, trên núi bỗng có động tĩnh lớn, chỉ thấy Dương Tái Hưng dẫn nhân mã xông xuống.

Vị tướng quân đó liền để cho thủ hạ Mãnh An thống lĩnh hai nghìn binh mã xông lên ngăn cản cánh viện quân đó. Còn gã thì dẫn quân chủ lực đi ngăn cản Dương Tái Hưng.

Bạch Đăng sơn đại chiến hết sức căng thẳng.

Đừng tưởng Dương Tái Hưng một ngày một đêm không ăn cơm, nhưng vừa rồi, y và binh lính còn lại của y đã ăn hết toàn bộ lương thực, chính là không để lại đường lui. Đó chính là phải chiến đấu tới cùng.

Sức chiến đấu của cánh quân Dương Tái Hưng này không kém gì quân Kim. Hơn nữa hai bên đã đánh với nhau mấy ngày rồi, cũng đã hiểu nhau rồi, đều không có bài tẩy gì, đánh vô cùng sốt ruột.

..

Tên Mãnh An thống lĩnh hai nghìn binh lính đi tới đầu đường, nhìn lên, thấy một đoàn tay trần, áo vải, giày cỏ, vác cuố, xẻng, cào, còn có cả liềm cắt cỏ ngênh ngang đi về phía này. Trong đó thậm chí còn có cả phụ nữ, chưa từng thấy có đội ngũ nào lại cao ngạo như vậy, biết rõ phía trước là kẻ thù mà vẫn dám tiến lên.

Mạnh An cảm thấy mình bị làm nhục. Các ngươi ngay cả vũ khí chuyên nghiệp cũng không có mà còn dám ngạo mạn trước mặt ta, không buồn quan tâm xem là địch hay là bạn, chỉ về phía đám người đông nghịt đó nói: - Vừa nhìn là biết đám quân ô hợp rồi, không chịu nổi một trận, các ngươi theo ta xông lên, nhất định có thể giết chết bọn chúng không còn một manh giáp.

Hai nghìn quân xông lên.

- Ây da, Nữ Chân Thát Tử tới rồi, mọi người mau tránh ra.

Chỉ thấy đám ô hợp này phân tán ra hai bên, mở ra môn hộ ở giữ, bỗng nhiên một đội kỵ binh từ giữa xông ra.

Xông ra này không phải là đám ô hợp, cũng không phải người cầm cuốc, ai nấy đều mặc khôi giáp quân Tống, tay cầm vũ khí sắc bén.

Quân Kim vừa nhìn thấy thế, trong lòng càng thấy run sợ, trời ơi ta trúng kế rồi.

- Giết!

Không chờ cho chúng kịp phản ứng lại, người cầm đầu đối phương đã giơ cao trường thương, xông lên, liên tục chém chết ba người.

Đám ô hợp đó thuận thế cũng giơ cao cào, bừa, cuốc, cưa, đục, thanh gỗ lên xông tới, dù sao một trăm linh tám loại binh khí ngươi cũng có thể thấy trong đội quân này.

Người đầu vung lên, ùn ùn xông tới, mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết họ, đây còn đánh đấm gì nữa chứ!

Đại Mãnh An của quân Kim liền quay đầu bỏ chạy.

Tướng Tống vừa rồi dũng mãnh hô lên. - Mọi người phía sau xông lên!

Đây quả đúng là một tiếng hô vạn người ứng không dừng!

Tiếng chém giết vang động đất trời, sơn cốc lay động, tiếng bước chân hầu như phủ kín tất cả, tiếng vó ngựa của quân Kim vào thời khắc này lúc có lúc không.

Còn dưới Bạch Đăng sơn, quân Kim vẫn còn đang chém giết với Dương Tái Hưng. Khi đang hưng phấn đánh nhau, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, lại nghe thấy tiếng người kêu oa oa.

Tướng sỹ quân Kim vừa nhìn lại, chỉ thấy phía sau họ người đen kìn kịt, đầu óc run lên.

Mặc dù đây là đám người ô hợp, dù cũng không thể phủ nhận điểm này, nhưng một khi "đám" này đột phát điểm giới hạn, thì thật là đáng sợ.

- Là Chiết tiểu tướng quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.