Chương trước
Chương sau
Nhưng nghĩ đến đây, Lý Kỳ đột nhiên nheo mắt lại, hỏi: - Nghe nói Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ dùng một trận lũ lớn thì đã công phá doanh trại trên nước của Chiết Khả Tồn phải không?

- Chính thế, chính thế.

- Thế nước nhất định rất lớn nhỉ?

- Tương đối lớn nha. Quân Kim đã tụ tập nước của năm nhánh sông.

Lý Kỳ cảm thấy hình như mình đang nói chuyện với Tống Đan Đan, liếc mắt nhìn Vi Trường Xuân một cái, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: - Vậy chắc chắn đã hủy đi rất nhiều ruộng tốt rồi?

- Bây giờ Vũ Châu và Tân Châu trên cơ bản rất khó tìm được một mảnh ruộng tốt hoàn chỉnh rồi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn là kỳ tài quân sự không sai, nhưng chẳng ai hoàn mỹ cả, mỗi người đều có nhược điểm của họ, ai cũng không ngoại lệ.

Vi Trường Xuân vội vàng nói: - Xu Mật Sứ nói vậy sai rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi có cao kiến gì?

- Xu Mật Sứ chẳng phải là người hoàn mỹ à

-...!

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tốt lắm, ngươi rốt cuộc đã hiểu được cái gì gọi là thực sự cầu thị rồi, ta rất vui mừng.

Mã Kiều bên cạnh nghe thấy mà muốn phỉ nhổ, thật không biết xấu hổ, ta mới là người hoàn mỹ nha!

Vi Trường Xuân mừng rỡ, thầm nghĩ, mặc dù ta vuốt mông ngựa không lợi hại như Nam Bác Vạn, nhưng ta không ngừng vuốt rồi thì sẽ luôn vuốt trúng một cái.

Lý Kỳ đột nhiên ngoắc ngón tay. Vi Trường Xuân vui mừng không thôi, lẽ nào là có thưởng, vội vàng đưa lỗ tai sang.

Lý Kỳ vừa ghé vào lỗ tai ông ta nói thầm một câu, thì mặt Vi Trường Xuân trắng như giấy, co rụt đầu lại:

- XuXu Mật Sứ, lẽlẽ nào là tiểu nhân nói sai sao.

- Ai nói ngươi nói sai.

Lý Kỳ lại kéo ông ta qua, rồi ghé vào tai ông ta thì thầm. Vi Trường Xuân nghe được ánh mắt chớp chớp, như thoáng chút suy nghĩ.

Nói xong, Lý Kỳ lại cất cao giọng nói: - Nếu như ngươi có thể làm tốt việc này, ta chẳng những thưởng cho ngươi ngươi ngàn quan, còn cho ngươi chức quan.

Vi Trường Xuân vội vàng ôm quyền nói: - Tiểu nhân nguyện vì Xu Mật Sứ đầu rơi, máu chảy cho dù phía trước có yêu ma quỷ quái gì

- Cút!

- Tuân mệnh.

Bóng dáng to mọng nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Mã Kiều đột nhiên bu lại, hiếu kỳ nói: - Xu Mật Sứ, vừa rồi ngài nói gì với ông ta vậy?

- Bí mật.

- Bí mật gì?

- Đã nói là bí mật. Sặc!...... Trải qua cố gắng ngày đêm liên tục của tướng sĩ quân Tống, cuối cùng đã lấp được một con đường rộng năm mươi mét.

Vốn dĩ thì rộng chừng này thì không tiện qua sông, bởi vì một khi quân địch bao vây từ phía sau, thì đại quân này sẽ không chiếu cố được đầu đuôi.

Chỉ rộng chừng này đối với mấy vạn đại quân mà nói thì chỉ như cầu độc mộc, thế nhưng một là Dương Tái Hưng, Chiết Ngạn Dã đã bảo vệ hai cánh, hai là Tông Trạch biết Hoàn Nhan Tông Hàn đã điều kỵ binh đi rồi, do vậy cũng không sợ, bởi vì ông ta không còn thời gian đợi thêm nữa, thế là hạ lệnh ba quân qua sông, đồng thời hạ tử lệnh, hôm nay phải đánh chiếm bờ sông đối diện, ngoài ra lệnh cho quân phía sau tiếp tục lấp sông, tốt nhất là lấp đầy cả con sông. Triệu Giai không đợi được nữa, đích thân lâm trận tác chiến.

Trọng kỵ binh qua sông trước tiên, chỉ thấy từng hàng từng hàng bộ binh mặc giáp nặng chạy chậm qua sông, còn quân Kim dưới thành đã nghiêm trận chờ đợi.

Hoàn Nhan Xương nhìn thấy quân Tống qua sông trong hoàn cảnh chật hẹp như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, biết được quân Tống trong lòng chắc chắn rất phập phồng thấp thỏm, thế là hạ lệnh cho binh lính dưới thành xung phong, nhất định phải ngăn cản quân Tống, kiên quyết không để bọn họ qua sông, bởi vì gã ta lo lắng binh lính sợ hỏa pháo của quân Tống, thế là hạ lệnh cho một ngàn giám trảm viên, tay cầm đại đao đứng ở phía sau, phàm là người thoái lui thì lập tức chém.

Binh lính quân Kim xếp thành một hàng, xông lên phía trước, tập kết bọc đánh về phía chính giữa của quân Tống theo hình cung, bởi vì bọn họ sợ hỏa khí của quân Tống, vì vậy không dám tập trung xung phong, thế nhưng, quân Tống cũng không định dùng hỏa khí.

Ở bờ sông bên kia, một vạn cung tiễn thủ chia thành bốn nhóm, sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, cường cung nỏ cứng đều đã kéo thành hình trăng tròn, một ngàn chiếc Nỏ xa chia làm tam nhóm đã giương lên một góc độ khiến người ta sợ hãi, mũi tên sắc bén bắn ra hào quang khiếp người dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Tông Trạch cầm kính viễn vọng vẫn nhìn chăm chú vào bờ đối diện, đợi quân Kim tiến vào phạm vi tầm bắn, lập tức hạ lệnh.

Lần này chính là một vạn mũi tên cùng bắn ra danh xứng với thực. Một vạn cung tiễn thủ có thể bắn ra một vạn mũi tên, một ngàn Nỏ xa có thể bắn ra năm ngàn trường tiễn có thể phá hủy khiên sắt.

Mũi tên của quân Tống bắn ra đông như châu chấu. Hoàn Nhan Xương từ xa nhìn thấy, kinh hồn táng đảm, lần này quân Tống rốt cuộc mang theo bao nhiêu cung tiễn đến. Dẫn đầu chính là Sàng tử nỏ, mà quân Kim xông lên phía trước vừa hay là trọng giáp binh, bởi vì thành Vân Châu đã không còn bao nhiêu tinh nhuệ nữa rồi. Vì vậy Cao Khánh Duệ áp dụng chế độ trộn lẫn, để tinh nhuệ đi đầu, tân binh mới chiêu mộ thì đi phía sau, bởi vì ngươi bảo những tân binh mới nhập ngũ xông lên trước nhất rất không đáng tin, bởi vì những dân chúng này vẫn chưa được chiến tranh tôi luyện hằng ngày, rất có thể sẽ chạy tán loạn.

Nhưng lần này quả thực khắc hoàn toàn nha, trường tiễn như tia sét xuyên thủng trọng giáp của bọn họ. Một tràn tiếng nổ đồng thời vang lên, bởi vì hiện tại Sàng tử nỏ của quân Tống đều mang theo, mà hiện tại chính là làm từ thuốc súng đen, bản thân nó có mang theo khả năng thả sương khói.

Chỉ khoảng nửa khắc, quân Kim lại bị bao phủ trong màn sương khói. Binh lính phía sau vừa mới xông qua màn sương khói, nỏ tiễn liền bay tới. Chỉ nghe thấy một tràn tiếng kêu thảm thiết, mũi tên thật sự quá nhiều, quá dày đặc, ngươi muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Đội quân xung phong một ngàn người liền toàn quân bị diệt, ngay cả quân Tống còn chưa chạm tới, mà thi thể của bọn họ vừa hay tạo thành hình cung trước mặt quân Tống, giống như dùng com- pa vẽ ra vậy.

Hoàn Nhan Xương nhìn thấy thì thẹn quá hóa giận. Ta mẹ nó chỉ chút người như vậy, mà ngươi dùng nhiều cung tiễn như vậy bắn ra. Ngươi có đạo đức hay không hả, với cách bắn này của ngươi thì một vạn con kiến cũng bị ngươi bắn chết.

Gã ta vẫn không tin tà, bởi vì thời gian giãn cách của Sàng tử nỏ quá dài, không thể trong thời gian ngắn thì bắn liền hai lần, vì thế lại lệnh cho đội thứ hai xung phong, bởi vì khi đội thứ nhất xung phong thì đội thứ hai đã tiến lên, khoảng cách gần hơn, nhân số cũng nhiều hơn gấp đôi.

Lại xông lên! Bởi vì chỉ cần quân Kim có thể ngăn chặn quân Tống, như vậy bọn họ có thể liên tục không ngừng xông lên, như vậy thì có thể ngăn cản quân Tống qua sông. Bọn họ không mong tiêu diệt quân Tống, chỉ mong lấy từng sinh mạng này ngăn cản được quân Tống, kéo được ngày nào hay ngày đó.

Lúc này đã có ba trăm trọng giáp binh đã vượt qua bờ sông, bọn họ giơ cao tấm chắn bày trận. Chỉ thấy bên bờ sông lóe lên ánh lửa, mười chiếc bạo vũ lê hoa xa, phun ra hơn một ngàn ngọn lửa mê người, một chiếc xe có thể một lần phóng ra một trăm mũi tên mũi.

Lại một trận mưa tên dày đặc bay tới, hơn nữa tốc độ nhanh hơn, mạnh hơn. Mặc dù Bạo vũ lê hoa tiễn còn chưa đến mức có thể xuyên thủng trọng giáp của kẻ địch, cũng không phải là dùng mũi tên giết người, mà là miếng sắt trong hỏa dược, như vậy có thể bao trùm diện tích càng rộng hơn.

Chỉ thấy quân Kim bắt đầu che mặt kêu to. Chỉ cách một khoảng thời gian, nỏ thủ lại nghênh đón một đợt bùng nổ mới, cường cung nỏ cứng lại bắn nữa, gần như mỗi người quân Kim đều bị uy hiếp bởi mười mũi tên.

Quân Tống cũng ít nhắm, chọn đúng một phương hướng rồi bắn tên vào trong không trung là được rồi. Nếu ngươi xông qua thì thật sự thành quỷ rồi.

Lại chết thêm một vòng, chẳng qua là vòng này có áp sát vào trong một chút, cũng tập trung hơn một chút, vẫn theo hình cung. Ở bên trong cùng vẫn còn một khu vực, dường như là chuẩn bị cho đợt xung phong thứ ba của quân Kim. Lần này Sàng tử nỏ vừa mới chuẩn bị xong thì lập tức bắn ra, bởi vì đợt xung phong thứ ba của quân Kim đã tiến vào tầm bắn rồi.

Đội quân xung phong thứ ba này đánh chết cũng không dám xông lên. Vừa mới nghe tiếng dây cung chấn động khiến người ta sợ hãi thì vội vàng chạy về phía sau. Cho dù ngươi chém đầu ta, ta cũng không xông lên, ai thích thì đi, đánh trận quả thật là chịu chết mà.

Giám trảm viên phía sau tuy rằng giơ đại đao lên, nhưng thủy chung không vung xuống được, bọn họ đều cảm thấy nếu là ta, ta cũng sẽ chạy, tiễn không cần tiền cũng không nên bắn như vậy nha.

Quan giám trảm liền ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Xương, giết hay là không giết. Lúc này mặt Hoàn Nhan Xương đã biến thành màu xám. Gã ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mưa tên mạnh như vậy. Chỉ trong thời gian một lát, quân Tống bắn ra ít nhất ba vạn mũi tên, còn chưa tính hỏa dược vào.

Người ta chơi trò thuyền cỏ mượn tên suốt cả đêm, cực cực khổ khổ mới mượn được mười vạn mũi tên. Với cách dùng này của ngươi, mỗi ngày người ta đi mượn cũng không đủ nha. Hơn nữa, gã ta mới phái ra ba ngàn người. Ngươi dùng ba vạn mũi tên đối phó ba ngàn người của ta, ngươi mẹ nó không biết xấu hổ sao?

- Ta không biết xấu hổ!

Nếu gã ta hỏi như vậy, Lý Kỳ nhất định sẽ trả lời như vậy.

- Ta thích, ta có tiền, ta tùy hứng, ta bỏ tiền mua niềm vui, hoàn toàn chính đáng. Tiễn của Đại Tống ta nhiều đến nỗi có thể chiếu cố cho mấy nước, sao ta lại để ý chỉ một chút như vậy. Đừng nói một ngàn người của ngươi xung phong, cho dù một hai trăm người đến, ta cũng dùng một vạn mũi tên bắn ngươi. Dù sao thì đợi khi ta qua được cũng nhặt lại toàn bộ, mũi tên cũng đâu phải chỉ dùng một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.