🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngô Giới không nói nhiều lắm, chỉ một câu như vậy, nhưng lại khiến Tất Lặc Ca và các thần tử của y hoàn toàn yên lòng.

Đạo lý vô cùng đơn giản, thử hỏi Đại Tống sao có thể chắp tay dâng đất đai của mình cho đồng minh chứ, đây là chuyện không thể nào. Còn chuyện cụ thể làm thế nào, Ngô Giới thật sự không cách nào đưa ra bất cứ câu trả lời nào cả, chuyện này phải do Triệu Giai, Lý Kỳ nắm giữ, nhưng Ngô Giới cũng tin tưởng, với tính cách của Lý Kỳ không làm cho bọn họ chết lên chết xuống thì mặt trời sẽ lặn phía đông đó.

Thật ra sách lược khuếch trương đối ngoại của Đại Tống vẫn áp dụng sách lược xa giao gần công. Cao Xương Hồi Cốt cách lãnh thổ Đại Tống rất xa, nhưng Tây Hạ lại ngay bên cạnh, qua Phủ Châu, Thái Nguyên thì có thể đến thẳng Đông Kinh Biện Lương rồi, vậy thì Đại Tống nhất định sẽ nghĩ cách làm suy yếu Tây Hạ, chỉ là tình hình chiến đấu trước mắt chưa rõ, mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này trước rồi tính sau.

Nói đến đây, Ngô Giới dần dần thu lại gương mặt tươi cười xã giao, bắt đầu bàn chính sự.

Vì sao Ngô Giới phải mạo hiểm như vậy, đột kích Cao Xương Hồi Cốt chớp nhoáng, chính vì Trấn tây quân của y cách phủ Hưng Khánh quá xa, đợi y đến nơi thì e rằng cơm canh nguội lạnh cả rồi, nhưng Cao Xương Hồi Cốt có binh mã trú đóng ở Sa Châu, Qua Châu, thậm chí là Túc Châu. Nếu Cao Xương Hồi Cốt có thể quy hàng Đại Tống, đồng thời cho y mượn những binh mã này, thêm vào hai ba vạn nhân mã ở địa khu Hà Hoàng, y đã có đủ tư cách đánh một trận với Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Hi Doãn. Hơn nữa rất nhanh thì có thể đến phủ Hưng Khánh, bởi vì nếu là thế, y chỉ cần đích thân cưỡi khoái mã đi là được, không có tiếp viện gì cả, không cần phải hưng sư động chúng.

Thật ra Ngô Giới đến là để mượn binh, hơn nữa còn có thể chặn đường lui của Hoàn Nhan Tông Vọng, chặt đứt tiếp viện của bọn họ, từ đó làm suy yếu quân Kim.

Trùng hợp chính là, Tất Lặc Ca đã tiếp thu đề nghị của Ba Nhĩ Tháp, toàn lực trợ giúp Đại Tống đối phó nước Kim. Bởi vì nếu bọn họ đã lựa chọn phản bội nước Kim, vậy thì không còn đường lui nào nữa. Nếu Đại Tống thua, vậy thì bọn họ cũng thảm rồi, so với lúc trước trợ giúp Hoàn Nhan Tông Vọng, lần này Cao Xương Hồi Cốt càng thêm làm việc nghĩa không chùn bước, không thành công thì thành nhân.

Ngô Giới nghe xong thì mừng rỡ, lại nói mình đã phái người đi tổ chức thương nhân ở địa khu Hà Hoàng đến làm ăn ở chỗ các vị. Những thương nhân này sẽ mang theo lương thực và hàng hóa đến, bọn họ sẽ khiến cho dân chúng hoàn thành tổ chức ngành nghề lần nữa, không lo đói ăn thiếu mặc nữa.

Việc này cũng không phải lừa gạt, thương nhân Đại Tống đương nhiên chịu đến đây, ở đây có sức lao động giá rẻ, ở đây có tài nguyên phong phú, hơn nữa cách Tây Vực vô cùng gần, không đến mới là kẻ ngu.

Tất Lặc Ca cảm động khóc như mưa. Dân sinh dân kế là chuyện khiến y đau đầu trước mắt, đối ngoại chỉ là thứ yếu. Nếu dân chúng trong nước đều bất mãn, vậy ngày y xuống đài không còn xa nữa. Dân chúng không có cơm ăn, thì chỉ còn một con đường là tạo phản. Nếu Ngô Giới có thể giúp y giải quyết khó khăn này, vậy y thật sự là cảm động đến rơi lệ!

Sau khi song phương thương nghị xong, quyết định trước tiên Tất Lặc Ca âm thầm phái người lệnh cho thủ binh Sa Châu, Qua Châu, Túc Châu, tiên phát chế nhân, giết chết toàn bộ quân Kim trong thành. Những nơi này đều nằm trong khống chế của Cao Xương Hồi Cốt, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không có nhiều người trấn thủ những thành trì này như vậy. Gã ta chỉ phái một lượng nhỏ binh mã quản lý hậu cần ở nơi này, dù sao thì không phải cùng một cha mẹ sinh ra, nếu gã ta không phái người đốc thúc, người Hồi Cốt có thể bán mạng giúp gã ta vận chuyển lương thực sao?

Chuyện này quá không thực tế.

Hôm đó, Tất Lặc Ca lại bổ nhiệm một giám quân, người này chính là Đồ Đồ Hãn, bảo Đồ Đồ Hãn đi theo Ngô Giới thống lĩnh binh mã hành lang Hà Tây đi tiêu diệt đại quân của Hoàn Nhan Tông Vọng.

Tuy Tất Lặc Ca không được coi là một đời minh chủ, nhưng cũng không tính là ngu ngốc vô năng, chí ít y còn biết lắng nghe đề nghị của các đại thần, xem xét thời thế, lựa chọn phía có lợi cho mình nhất.

So với Tất Lặc Ca thì quốc chủ Y Bặc Lạp Hân nhị thế của Đông Khách Lạt Hãn Quốc thật sự là một quốc chủ cấp bậc bao cỏ. Phụ thân của Y Bặc Lạp Hân nhị thế A Hách Mã Đức là một đời minh quân, trong lịch sử còn đánh bại được Da Luật Đại Thạch hùng mạnh, mà chuyện sai lầm nhất mà A Hách Mã Đức làm ra trong cuộc đời chính là sinh ra tên bại gia tử Y Bặc Lạp Hân này.

Y Bặc Lạp Hân nhị thế không có chút bản lĩnh nào, nhưng lại thích thành công to, mắt còn cao hơn đầu, không biết có phải là luyện công phu bát hoang duy ngã độc tôn gì không nữa, dù sao trong lòng gã ngoại trừ Hoàn Nhan Tông Vọng ra thì gã lợi hại nhất.

Gã biết chủ lực quân Tống rút khỏi Sơ Lặc thì lập tức đích thân triệu tập đại quân tiến lên cướp lấy Sơ Lặc. Đây là mảnh đất quý nha, dưới sự thống trị của Đại Tống thì còn giàu có hơn trước đây nữa. Nhưng Sơ Lặc vốn dĩ là của Đông Khách Lạt Hãn bọn họ, hơn nữa gã cũng sợ Cao Xương Hồi Cốt sẽ đoạt trước, có điều khi đó quần thần trong nước họ nhất trí phản đối xuất binh. Quốc lực Đại Tống mạnh như thế, người ta còn chưa gây phiền toái cho ngươi, ngươi phải thắp nhang tạ ơn rồi, ngươi còn chạy đi gây phiền toái cho Đại Tống, ngươi chẳng phải là ăn no không biết làm gì sao. Hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, chúng tướng sĩ không ai chuẩn bị cả, ngươi lèn nhèm xuất binh, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì nguy hiểm rồi. Lão đại ca nước Kim của chúng ta bây giờ không có thời gian lo cho chúng ta đâu.

Y Bặc Lạp Hân nhị thế một mực không nghe, tế cờ xuất binh Sơ Lặc.

Nhưng nếu bọn họ muốn tiến quân Sơ Lặc thì nhất định phải qua sơn khẩu Ô Tư Biệt Lý phía tây Sơ Lặc. Ngay khi đại quân bọn họ tiến vào sơn khẩu Ô Tư Biệt Lý, Mạt Mễ Nhĩ Lĩnh phía tây đột nhiên có mấy vạn thiết kỵ giết ra. Người cầm đầu cũng không phải ai khác, chính là Da Luật Đại Thạch một đời anh kiệt, Y Bặc Lạp Hân nhị thế bao cỏ làm sao là đối thủ của Đại Thạch.

Nhưng mà, lúc này toàn bộ đại quân Y Bặc Lạp Hân nhị thế đều ở trong thung lũng, quân đội lại nhiều, căn bản không thể xoay mình.

Da Luật Đại Thạch chỉ dẫn theo hai ngàn tinh nhuệ tiến công hoa cúc của Y Bặc Lạp Hân nhị thế, thật giống như là bổ dưa thái rau vậy, vỏn vẹn một canh giò thì đã giết cho Y Bặc Lạp Hân nhị thế kinh hồn táng đảm không chỉ không chỉ huy đại quân tác chiến, nhìn thấy binh lính phía trước giẫm đạp lên nhau, kẻ địch phía sau vung múa đại đao thì ngồi trên lưng ngựa khóc rống lên, tè ra quần ngay tại chỗ. Các tướng sĩ Đông Khách Lạt Hãn thấy đáy quần Hoàng đế đã ướt rồi, vậy đánh gì nữa chứ, toàn bộ bỏ khí giới đầu hàng.

Bọn họ vừa đầu hàng, Da Luật Đại Thạch lập tức bảo binh lính dừng tay, bởi vì những người này đã là binh lính của y rồi, bây giờ giết thì chính là giết người của mình.

Hóa ra năm đó Da Luật Đại Thạch tiếp thu đề nghị của Lý Kỳ, vứt bỏ thành Sơ Lặc vất vả mới cướp được, cùng nhau diễn trò với Lý Kỳ, sau đó bỏ trốn sang Tây Vực. Thật ra khi đó Da Luật Đại Thạch còn giấu một chiêu mà ngay cả Lý Kỳ cũng không biết, chính là Da Luật Đại Thạch cố ý đưa tin cho Tây Khách Lạt Hãn, nói Đông Khách Lạt Hãn đã không được rồi, dụ Tây Khách Lạt Hãn tiến công Đông Khách Lạt Hãn.

Mà sau khi y ra khỏi Sơ Lặc, liền dẫn theo mấy vạn thiết kỵ chạy thẳng đến thủ đô Tát Mã Nhĩ Hãn của Đông Khách Lạt Hãn.

Bởi vì đại quân Tây Khách Lạt Hãn viễn chinh, trong nước chắc chắn trống rỗng, thứ duy nhất có thể ngăn cản Đại Thạch chính là sa mặt mênh mông vô bờ, cũng coi như là Da Luật Đại Thạch thiên mệnh sở quy, đại quân thuận lợi qua khỏi sa mạc, một chiêu đánh hạ Tát Mã Nhĩ Hãn, mà đại quân Tây Khách Lạt Hãn lại bị Hoàn Nhan Tông Vọng đánh cho gần như toàn quân bị diệt trong biên giới Đông Khách Lạt Hãn. Còn chưa phục hồi lại tinh thần thì thủ đô đã mất, Tây Khách Lạt Hãn đã bên bờ diệt vong.

Nhưng Tây Khách Lạt Hãn chính là phiên quốc của một đế quốc hùng mạnh ở địa khu Trung Á, đế quốc này tên là đế quốc Tắc Nhĩ Trụ.

Hoàng đế đế quốc Tắc Nhĩ Trụ thấy Da Luật Đại Thạch kiêu ngạo như vậy, cường long nan áp địa đầu xà, huống hồ ta cũng là rồng, ngay cả tiểu đệ của lão tử ngươi cũng dám đánh, vậy ngươi chẳng phải là tìm chết sao, lập tức triệu tập mười lăm vạn đại quân tiến công Da Luật Đại Thạch, tuyên bố phải dùng cung tiễn bắn sạch tóc của người Khiết Đan, khẩu khí lớn vô bờ bến.

Thật ra tình cảnh này cũng từng xuất hiện trong lịch sử, thời gian cũng không xê xích nhiều, chỉ là thế cục không giống. Da Luật Đại Thạch trong lịch sử lúc này đã xưng đế, hơn nữa có địa bàn của mình, còn Da Luật Đại Thạch hiện này chỉ còn một cái mạng, sống chết ngay trong trận chiến này.

Nhưng kết quả không thay đổi.

Tuy binh lực Da Luật Đại Thạch chỉ bằng một phần năm đối phương, nhưng y nắm bắt được tâm lý kiêu ngạo tự đại của đối phương, và lỗ hổng binh lực quá nhiều được điều đến từ các phiên quốc, khó mà đồng lòng, càng khó thống nhất chỉ huy, thừa lúc đối phương đang duyệt binh mà chủ động xuất kích, tập trung binh lực tấn công mạnh mẽ cánh tả của đại quân Tắc Nhĩ Trụ. Cánh tả lập tức tan tác, bởi vì đội quân quá nhiều, bên trái không nhìn thấy bên phải, bên phải không nhìn thấy bên trái, binh lính trung quân và cánh phải chỉ thấy quân binh cánh tả chạy tán loạn, cũng không biết tình huống thế nào, nhất thời lòng quân đại loạn, do đó bị các dũng sĩ Khiết Đan của Da Luật Đại Thạch một kích đánh tan.

Sau trận chiến này, đế quốc Tắc Nhĩ Trụ cũng không còn sức chinh phạt Da Luật Đại Thạch nữa, cũng chỉ có thể thừa nhận địa vị của Da Luật Đại Thạch. Da Luật Đại Thạch trú đóng ở Tát Mã Nhĩ Hãn lại hàng phục người Cát La Lộc và các dân tộc xung quanh, nhưng Da Luật Đại Thạch vẫn không quên trong người đang mang dòng máu Khiết Đan, lòng phục quốc ngày càng lớn dần, cho nên vẫn luôn quan sát địa khu Trung Nguyên, hi vọng có cơ hội có thể trở về.

Sau khi quân Kim chinh phạt Tây Hạ, Da Luật Đại Thạch biết cơ hội của mình đến rồi, thế là dẫn theo đại quân lén lút ẩn núp ở phía tây Sơ Lặc. Sau khi biết Tống, Kim khai chiến thì lập tức đến Sơ Lặc tìm Ngô Giới, hi vọng Đại Tống có thể trợ giúp y phục quốc, bởi vì dù sao thì y cách phía đông quá xa, muốn về cố thổ Khiết Đan thì tiếp viện rất khó theo kịp. Nếu Đại Tống nguyện ý tiếp viện thì y dễ đánh hơn nhiều. Nhưng bây giờ Da Luật Đại Thạch cũng có vốn liếng rồi, y có mang theo lương thảo đến. Y tặng cho Ngô Giới những lương thảo này và một số ngựa, sau có Đại Tống các ngươi ủng hộ ta quay về tiêu diệt nước Kim ở Trung Nguyên, đây là cuộc trao đổi ngang giá.

Theo quy củ, Ngô Giới không đáp ứng bất cứ điều kiện gì của Da Luật Đại Thạch, nhưng năm đó khi Lý Kỳ rời khỏi Sơ Lặc từng giao phó cho Ngô Giới. Nếu đại chiến Tống Kim bắt đầu, nếu Da Luật Đại Thạch muốn tiến vào thì để y tiến vào, chỉ cần yêu cầu không quá đáng lắm thì hứa với y.

Hai người mật nghị một đêm đều cảm thấy muốn xuất binh từ nơi này, nhất định phải tiêu diệt Đông Khách Lạt Hãn và Cao Xương Hồi Cốt trước, bởi vì hai nước này là phiên quốc của nước Kim. Nếu ngươi không đánh bại bọn họ thì hậu phương bất ổn, hơn nữa Ngô Giới cũng phải phái lượng lớn binh lính trú đóng ở đây, một mặt là đề phòng Cao Xương Hồ Cốt và Đông Khách Lạt Hãn, một mặt lại muốn làm các tộc Thổ Phiên kinh sợ, dù sao thì Thổ Phiên vừa mới chinh phục, không dùng vũ lực trấn áp ở đây thì rất có thể tro tàn lại cháy.

Cho nên hai người thương lượng được kế hoạch này, dứt khoát không động đến Trấn tây quân ở đây, bởi vì đây là hậu phương của chúng ta, nhất định phải củng cố cho tốt, hơn nữa nơi này phòng thủ phủ Hưng Khánh, thậm chí là địa khu Yến Vân thì quá xa, dứt khoát trước tiên hàng phục Cao Xương Hồi Cốt, mượn binh từ chỗ bọn họ, vậy thì có thể trực tiếp xuất binh Túc Châu, khoảng cách rút ngắn hơn một nửa, chỉ cần một mình ngươi đi là được.

Nhưng nếu dùng vũ lực chinh phục Cao Xương Hồi Cốt thì không phải trong ngày một ngày hai nha, còn không bằng xuất binh từ nơi này.

Ngô Giới đánh giặc lợi hại, nhưng về mặt chính trị lại kém một chút, nhưng Da Luật Đại Thạch là Trạng Nguyên nước Liêu, văn thao võ lược. Y phân tích thế cục hiện nay cho Ngô Giới nghe, rồi lại vạch kế tiến công chớp nhoáng, ngay cả lá thư cũng là Da Luật Đại Thạch viết. Ngô Giới có qua có lại, nghĩ cách dụ Đông Khách Lạt Hãn, thuận tiện cũng thu thập luôn Đông Khách Lạt Hãn.

Hai người đều là thiên tài quân sự, há là kẻ mà Y Bặc Lạp Hân, Tất Lặc Ca có thể sánh được sao.

Hai người làm việc theo kế hoạch, gần như đồng thời lần lượt hàng phục Cao Xương Hồi Cốt, tiêu diệt Đông Khách Lạt Hãn. Hoàn Nhan Tông Vọng chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ hai tiểu lão đệ lại không chịu nổi một kích như vậy.

Giải quyết xong nỗi lo phía sau, Ngô Giới, Da Luật Đại Thạch ngựa không dừng vó. Ngô Giới dẫn binh ra Túc Châu, chạy thẳng phía chủ lực của Hoàn Nhan Tông Vọng, còn Da Luật Đại Thạch thì dẫn đại quân mượn đường Cao Xương Hồi Cốt chạy đến thành Hắc Thủy. Thành Hắc Thủy là đại bản doanh tây chinh của Hoàn Nhan Hi Doãn nha.

Bởi vì trong tay họ có binh lính của các tộc, cũng tức là địa khu Trung Á cũng bị Da Luật Đại Thạch và Ngô Giới cuốn vào trong cuộc đại chiến này, trong đó có tín đồ Phật Giáo, cũng có Hồi Giáo. Từ giờ phút này, cuộc đại chiến châu Á chân chính hoàn toàn được kéo màn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.