🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày chôn cất này, mưa phùn liên miên. Người đến đưa ma ngược lại cũng không nhiều lắm, đương nhiên, từ “không nhiều lắm” này, chỉ là nói tương đối với loại người như Thái Kinh thôi, so sánh với người ở gia đình tầm thường, tất nhiên là đã nhiều lắm rồi, ngoại trừ người của Thái gia ra, còn có bao gồm, người nhà Lý Kỳ, người nhà Cao Cầu, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng và những người bạn cũ khác, Học Viện Thái Sư và bệnh viện Thái Sư chỉ phái ra một đại biểu tới tham gia để bày tỏ tâm ý thôi, đây là những lời dặn dò khi Thái Kinh để lại những lời trăn trối cuối cùng đấy.

Ở trên đồi phía đông của ngọn núi nhỏ chôn cất Thái Kinh, còn đứng đấy hai người, hai người này chính là đương kim Thiếu Tể Tần Cối và Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Nghĩa.

Hồ Nghĩa nhìn lễ tang cách rất xa, cảm thán nói: - Bất luận là ưu hay khuyết điểm, thì Thái Thái Sư không hổ là một thế hệ quyền thần a!

- Một thế hệ quyền thần?

Khóe miệng Tần Cối để lộ ra nụ cười khinh miệt.

Hồ Nghĩa kinh ngạc liếc mắt nhìn Tần Cối:

- Chẳng lẽ Thiếu Tể không cho là như vậy sao?

Tần Cối hừ nhẹ một tiếng: - Bất kể là quyền thần hay là gian thần, Thái Kinh đều chưa được đến mức ấy, cùng lắm cũng chỉ là một lộng thần mà thôi.

Khẩu khí này hơi lớn! Hồ Nghĩa hiếu kỳ hỏi: - Sao Thiếu Tể lại nói lời ấy?

Tần Cối nói: - Cuộc đời Thái Kinh nhấp nhô chìm nổi, trước khi lão chết, cũng đã bị đuổi ra khỏi triều dã rồi, thử hỏi người như thế sao có thể tính làm quyền thần, ít nhất cũng phải làm được quyền khuynh thiên hạ, trên có thể quyết đoán vì quân chủ, thay quân chủ phân ưu, dưới có thể uy chấn đủ loại quan lại, làm vững không ngã, thì có thể đủ xưng là một thế hệ quyền thần, từ xưa đến nay, kẻ hiền tài có Quản Trọng, Gia Cát Lượng, Phòng Huyền Linh, lại nói đến quyền thần, gian thần, thì ít nhất cũng phải làm được như Triệu Cao, Lý Lâm Phủ như vậy, thì mới có thể xưng là quyền thần được.

- Mà nói đến Thái Kinh, có thể nói là chưa bao giờ nắm giữ được quyền lực ngạo nghễ giang sơn xã tắc, trước mặt lão luôn luôn đứng không ít địch nhân mà lão không đủ lực lượng để tiêu diệt, không thể độc đoán làm việc, hơn nữa trước khi chết, thì đã sớm không còn bất luận quyền lực gì nữa rồi, nếu không có Xu Mật Sứ ở bên cạnh bảo hộ, hừ, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi kết cục diện môn thôi, nói đến thành bại, thì lão cũng không thể đạt được mức quyền thần, kỳ thật nếu bàn về quyền mưu, thì người mà ta càng thêm bội phục ngược lại là Thái thượng hoàng.

- Thái thượng hoàng?

Hồ Nghĩa kinh ngạc hỏi lại một câu.

Tần Cối gật đầu nói: - Có thể nói như này, ở thời gian Thái thượng hoàng chấp chính, trong triều không có một quyền thần nào hết, người đừng nhìn lúc ấy trong triều có nhiều hạng người gian nịnh, bọn họ tuy rằng làm xằng làm bậy, ngạo mạn không chịu nổi, nhưng là bất kể là Vương Phủ, Thái Du hay là Lương Sư Thành, Thái Kinh, đều không có một người nào có khả năng gây ra nguy cơ cho Thái thượng hoàng cả, mà Thái thượng hoàng nếu muốn trừng phạt bọn họ thì lại dễ dàng thôi, cuộc đời Thái Kinh nhấp nhô chìm nổi, trong đó có quan hệ lớn lao đến Thái thượng hoàng đấy, ngươi đừng chỉ nhìn đến Thái thượng hoàng hoang phế xã tắc, làm cho dân chúng lầm than, chiến hỏa nổi lên bốn phía, nhưng trong số những Hoàng đế của Đại Tống ta, duy chỉ có ngài ấy là có quyền lực cao nhất, bọn người Thái Kinh chẳng qua chỉ là nanh vuốt của ngài ấy mà thôi, gọi thì phải đến, vung tay thì lại đi, những người ấy chỉ là thần tử, cũng không có quyền, nên vì sao có thể gọi bọn họ là quyền thần được. Tuy nhiên ---.

Nói tới đây, gã lại khe khẽ thở dài: - Thái thượng hoàng chuyên quyền hai mươi năm, thiên hạ dân chúng, văn vó bá quan mặc kệ là thịt cá hay là thân gia tính mạng đều nằm trong tay ngài ấy, không có một người nào dám làm trái, nhưng ngài ấy lại thua vào trong tay một người.

Hồ Nghĩa hỏi: - Người Thiếu Tể nói đến là Xu Mật Sứ ư?

Tần Cối gật đầu.

Hồ Nghĩa nói: - Nhưng tình huống lúc đó, là quân Kim xuôi nam mới thúc đẩy hết thảy mọi việc bây giờ, đây cũng chỉ là do Xu Mật Sứ gặp may thôi.

Tần Cối cười nói: - Cơ hội luôn tồn tại từng giây từng phút, nhưng không phải mỗi người đều có thể bắt lấy được, hơn nữa năm đó Xu Mật Sứ mới vào trong triều điện, mà đã có thể làm mọi việc đều thuận lợi, đùa bỡn quần thần trong lòng bàn tay, càng về sau thậm chí cả Thái thượng hoàng cũng đã bị hắn lừa cho đánh mất ngôi vị Hoàng đế, do đó cuối cùng mới khiến cho bọn họ toàn bộ bị đánh bại, trong kế hoạch đó nếu như chỉ cần đi nhầm một bước, thì chỉ có thể là vạn kiếp vực sâu, vĩnh viễn không thể xoay người, kẻ có thể đánh bại được Thái thượng hoàng, tuyệt đối không phải người bình thường, tuy rằng trước mắt đưa ra đánh giá, thì vẫn còn hơi sớm, nhưng Xu Mật Sứ tuyệt đối có thể được cho là một thế hệ quyền thần đấy.

Hồ Nghĩa nói: - Nhưng Xu Mật Sứ cũng chưa bao giờ ở vị trí rất cao, giờ quyền lực trong tay hắn còng không bằng Thái Kinh năm đó đâu.

Tần Cối đột nhiên quay đầu nhìn y một cái, phi thường nghiền ngẫm mỉm cười một tiếng, thản nhiên nói một câu: - Chim yến tước an biết trí lớn.

Hồ Nghĩa nghe vậy không hiểu ra làm sao.

Tần Cối cũng không cần phải nói nhiều lời, chỉ bảo: - Đi thôi.

- A, đúng rồi, Thiếu Tể này, một khi ngài đã khinh thường Thái Thái Sư như thế, vậy thì vì sao ngài lại đến đây vậy?

Tần Cối quay đầu, hiếu kỳ hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tới đây, là vì ta kính trọng lão sao?

- Ách.

- Ta chỉ là muốn cảnh cáo chính mình, cũng đừng bước đi rập khuôn theo Thái Kinh mà thôi.

Hồ Nghĩa nghe vậy tặc lưỡi, y vạn lần thật sự không ngờ rằng, vị Thiếu Tể này tâm cao khí ngạo đến vậy, ngay cả Thái Kinh cũng đều chướng mắt.

Kỳ thật nếu bàn về Tần Cối trong lịch sử, vậy thì cũng không phải là người mà Thái Kinh có thể so bằng được, cho dù là Lục tặc góp chung vào một chỗ thì cũng không thể đánh đồng với Tần Cối, thậm chí có thể nói rằng chỉ so sánh thôi cũng không xứng, lúc đó Triệu Cấu cũng là một kẻ cực kỳ thích chơi đùa quyền thuật, nhưng là đến lúc Tần Cối chân chính cầm quyền, thì Triệu Cấu đã rất khó có thể đánh bại được Tần Cối rồi, khi đó Tần Cối đã chân chính làm được ngạo nghễ xã tắc, quyền khuynh thiên hạ, trên có thể quyết đoán thay quân chủ, dưới có thế đe dọa được đủ loại quan lại, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, không có bất kỳ một ai dám làm trái với gã cả.

Mà điều lợi hại nhất ở Tần Cối chính là cho đến một khắc trước khi chết, gã vẫn còn nắm quyền, cho nên gã làm được việc sống thọ và chết tại nhà.

Từ xưa đến nay, quyền thần, gian thần thì chỗ nào cũng có, nhưng có thể giống được với Tần Cối, cầm giữ được triều chính mấy chục năm, rồi lại sống thọ và chết tại nhà gian thần, thì chỉ có mình Tần Cối thôi.

Giống như đám quyền thần gồm Hòa Thân, Nghiêm Tung, Triệu Cao, Lý Lâm Phủ, tuy rằng cũng thao túng triều chính mười mấy năm, thậm chí có người còn dài hơn mười năm, nhưng, lại không có một người nào được sống thọ và chết tại nhà, đều là lúc tuổi già không tốt, chết oan chết uổng, điều này có khả năng chính là tà không thể thắng chính, chỉ có Tần Cối là lấy tà thắng được chính thôi, gã cũng có thể coi là Độc Cô Cầu Bại trong số gian thần, đánh bại hết đám quyền thần, giết hết các tướng tài, khi còn sống chỉ cầu một lần được thất bại, nhưng lại không đạt được.

Tuy nhiên giờ này ngày này, quỹ tích lịch sử đã xảy ra sự thay đổi, Tần Cối còn có thể làm được như vậy sao, điều này chỉ sợ cũng không người nào biết cả, chỉ có thể mỏi mắt chờ mong thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.