- Buồn rười rượi, hỏi mặt đất mênh mông, ai định chìm nổi?
Triệu Giai nhỏ giọng đọc mấy lần, sắc mặt vui mừng dần dần chiếm lấy gương mặt anh tuấn, đột nhiên vỗ đùi, la lớn: - Hay, hay cho câu "hỏi mặt đất mênh mông, ai định chìm nổi?"
Tông Trạch cũng lắc đầu ngạc nhiên thán phục nha, không khỏi chắp tay nói: - Xu Mật Sứ tài cao, Tông mỗ thụ giáo.
Đồng thời trong lòng thật hổ thẹn, ông ta tự hỏi học thức không thua người, nhưng mình dốc hết tâm huyết viết chiến thư này, lại không bằng mấy chữ ít ỏi này của Lý Kỳ.
Lần này còn có thể nói gì, chỉ có thể nói Lý Kỳ là một kỳ tài.
Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Quá khen, quá khen, ta chỉ là giúp Hoàng thượng nghĩ thôi, là sự uy vũ khí phách của Hoàng thượng cho ta linh cảm.
Triệu Giai nghe được thì sửng sốt, cười mắng: - Thằng nhãi ngươi thật sự là cẩn thận đến quá đáng nha, trẫm là người thế sao?
Tông Trạch cũng sửng sốt một chút, sau đó thì hiểu ra, câu này quá khí phách rồi, trong khắp thiên hạ, chỉ có Hoàng thượng có thể nói như thế. Một thần tử như ngươi không có chuyện gì lại sinh lòng sầu muộn, muốn hỏi mặt đất, ai mới là chúa tể của ngươi, vậy thì Hoàng thượng không thể không hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì? Trẫm chúa tể vùng đất này, ngươi buồn rầu cái gì? Nhưng vừa rồi ông ta lại không nghĩ đến điểm này, bây giờ mới sực tỉnh từ trong mộng, đối với thái độ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296364/chuong-1948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.