Đây cũng là tin tức vô cùng quan trọng trong túi gấm thứ hai mà Lý Kỳ nhắc tới. Bởi vì thương nhân đã rời đi rồi, thì khẳng định phải cần có người quản lý những tài sản mà bọn họ để lại, quản lý như thế nào đây?
Chế độ công hữu.
Hết thảy đều thuộc về nhà nước nhưng lợi ích thì đều nhắm vào dân chúng.
Quán rượu ngày trước toàn bộ biến thành nhà ăn công cộng. Ruộng đồng phì nhiêu trước kia toàn bộ đều thu về tay quan phủ. Thế nhưng tất cả lương thực trồng trọt được đều chia đều cho dân chúng bản địa. Phòng ốc toàn bộ đều trở thành nhà ở công cộng.
Thuyền cũng như thế, thuộc về chính phủ. Chính phủ tổ chức cho ngư dân ra khơi đánh bắt cá. Khi trở về thì cả đoàn cùng chia nhau hưởng lợi.
Nam Bác Vạn hô khẩu hiệu lên một tiếng, có cơm một khối ăn, có khổ một khối chịu.
Chế độ này rất nhanh được dân chúng từng địa phương ủng hộ. Đạo lý rất đơn giản, người giàu đều đi hết rồi, ở lại chỗ này tất cả đều là dân chạy nạn. Bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng, không có cái gì, nhà ở cũng không, ăn phần cơm cũng là một vấn đề. Hiện giờ thì cái gì cũng có, mặc dù là công cộng, tuy không phải là quá nhiều nhưng cũng đủ sống thoải mái không phải lo âu. Chế độ công hữu này, ở một góc độ nào đó chính là đem tài sản của những người giàu có để lại toàn bộ chia đều cho bọn họ. Trước mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296309/chuong-1910-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.