Bình Võ Lang không biết làm thế nào mở miệng, rõ ràng là rất do dự.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Lẽ nào thực sự không còn cách nào khác sao?
Y Hạ Bách Xuyên cũng nói: - Chuyện đã tới nước này, chúng ta vẫn có thể chiến đấu, quý quân hà tất phải vội lui binh?
Ngưu Cao dứt khoát hỏi: - Vậy không biết các vị có kế phá địch gì không?
Nếu có, mau nói ra, hà tất còn chờ tới bây giờ.
Bên phía Bình Thị im lặng.
Ngưu Cao chờ một lát mới nói: - Các vị, thật sự xin lỗi, nhưng chúng ta quả thực đã tận lực rồi, ta đã quyết định rồi, quân đội Đại Tống ta sẽ rút khỏi Nhật Bản.
Ngụy Minh bỗng lên tiếng: - Nhưng tướng quân, hiện tại hai bên đang đối địch, nếu chúng ta đột ngột rút quân, đối phương khả năng sẽ tổ chức phản công lớn, chúng ta không thể không phòng bị.
Ngưu Cao ừ một tiếng, nói: - Ngụy tướng quân nói rất đúng, chuyện này chúng ta phải đề phòng đối phương đánh tới. Ngoài ra chúng ta ở Tống Nhân Châu còn có không ít binh mã nữa.
Nói xong, y lại quay sang nói với Triệu Tinh Yến: - Quân sư có thượng sách gì không?
Triệu Tinh Yến cười nói: - Tướng quân không phải thường đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa và Binh Pháp Tôn Tử sao? Ngươi lẽ nào đã quên trong sách Gia Cát thánh nhân đã từng dùng kế tăng bếp lui binh sao?
Mắt Ngưu Cao sáng lên, nói: - Đúng rồi, ta đã quên mất chiêu này rồi. Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296298/chuong-1903-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.