Hùng Trung thấy Lý Kỳ không lưu tình vạch trần ông ta, vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười không ngừng nói: - Sao dám, sao dám, ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Đừng nói ta không có cảnh cáo các ngươi, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sáu kho lúa lớn của triều đình cũng đã trữ đầy hàng đấy, nếu khai chiến ấy mà, lương thực trong tay các ngươi có thể sẽ bán được càng nhanh hơn một chút, nhưng nếu như ngươi muốn trữ hàng lương thực, đến lúc đó triều đình mở tất cả các kho lúa, lương thực trong tay các ngươi toàn bộ đều mục nát ở trong tay, việc này ta đã cảnh cáo các ngươi trước rồi, đừng có đến lúc đó lại chạy tới cầu ta.
Nói xong, Lý Kỳ đảo ánh mắt uy nghiêm qua một lượt, lại nói:
- Tốt lắm. Chuyện các ngươi cầu ta làm, ta đã giúp các ngươi làm, bây giờ là lúc các ngươi hồi báo cho ta.
Lúc này đang ngồi ở bên phải, Trác Lâm nghe thấy lời này, thì nghẹn họng nhìn trân trối, nàng và Trương Xuân Nhi hôm nay là ôm thái độ học tập mà tới, nhưng tư tưởng trao đổi lợi ích mà tựa hồ Lý Kỳ đang dạy kia, nàng còn chưa từng nhìn thấy người quan viên nào dám công nhiên thẳng thừng đòi hồi báo.
Nhưng Trương Xuân Nhi thì nhìn thấy đã quen rồi, kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, trước kia triều đình áp bức tiền tài đến mức không để lối thoát thương nhân cùng dân chúng, nhưng từ khi cải cách kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296278/chuong-1886-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.