Thuật Liệt Thư sau khi ngồi xuống, liền nói: - Đô Thống đúng là liệu sự như thần, đã sớm tính đến việc người Đảng Hạng sẽ áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, chỉ sợ người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ đến, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, bắt những con cá lọt lưới này về trước.
Ba Lỗ cười ha ha nói: - Nghĩ tất bọn họ hiện giờ đang ở Sa Châu lo lắng sợ hãi.
- Ha ha!
Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng phất tay, nói: - Chẳng phải ta liệu sự như thần, chỉ là ta đã sớm thăm dò chiến thuật trước đây của người Đảng Hạng, biết được bọn họ dựa vào vùng sa mạc rộng lớn, đã sử dụng chiêu này nhiều lần, vì vậy ta mới lệnh cho các ngươi đi bắt những người này trước.
Thuật Liệt Tốc nói: - Thật sự là không ngờ, chúng ta chỉ đi một lượt trên mấy con đường chủ đạo thông tới Sa Châu, mà đã bắt được hơn vạn người.
Lưu Ngạn Tông cười lớn, nói: - Đây vẫn là nơi người ở thưa thớt, nếu để chúng ta đi bắt ở từng chỗ một, thì chỉ sợ đến hao tổn về chiến mã cũng không bù nổi, chính là nghĩ đến bên phía Tây Hạ báo cho dân chúng biên cảnh này dời đi, mà xung quanh đây chỉ có mấy con đường, cho nên mới phải tập trung như vậy. Các ngươi đi một chuyến, đương nhiên thu hoạch không phải ít.
Thuật Liệt Tốc gật đầu, lại hỏi: - Đô Thống, Phó Đô Thống, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296244/chuong-1861-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.