Đêm xuân một khắc ngàn vàng Hương hoa thanh khiết mơ màng ánh trăng
Lầu cao vẳng tiếng ca ngâm Vườn khuya vắng bóng giai nhân lặng buồn
(Xuân dạ - Tô Đông Pha)
Ở hiện tại, động phòng hoa chúc không thể nghi ngờ là một việc vui vẻ nhất trong cuộc đời, đương nhiên, ở hậu thế ấy mà, động phòng hoa chúc chỉ là một cái thủ tục mà thôi, cũng không quý báu, dù sao con người khi còn sống, nói không chừng sẽ có mấy lần động phòng hoa chúc ấy chứ.
Hôm nay vốn là ngày vui của ba người Mã Kiều, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam, nhưng có câu nói cực hay đó là, người cười cuối cùng, mới là người thắng, ba vị chú rể trong đó có hai vị đã uống đến bất tỉnh nhân sự, làm sao còn có năng lực động phòng, đều bị người khác mang tới tân phòng, chẳng những không có mang đến vui vẻ cho tân nương, ngược lại còn làm tân nương mệt nhọc cả đêm, cái tên ngốc Mã Kiều mặc dù vẫn còn tỉnh táo đấy, nhưng y cũng không có động phòng, mà là cùng Mỹ Mỹ sóng vai ngồi trên giường hồi tưởng trước kia, chia sẻ niềm vui trong long với nhau.
Ngược lại thằng cha không phải chú rể như Lý Kỳ, lại thực hiện nghĩa vụ động phòng, đây thật sự là người tính không bằng trời tính mà.
Hắn cả đời đều là người thắng, bất kể là ở hậu thế, hay là đương đại, cho dù là một chi tiết cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, hắn và Vương Dao coi như là trải qua nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296237/chuong-1856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.