Triệu Giai, Lý Kỳ đối với Ngu Doãn Văn cũng là vô cùng yêu thích.
- Doãn Văn, ngươi cứ luôn ở chỗ này có cảm thấy buồn hay không?
Vừa thấy mặt, Triệu Giai ngược lại lại không đàm đến công sự, mà vô cùng nhiệt tình hỏi thăm về cuộc sống của đối phương.
Ngu Doãn Văn nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, phương diện này so với bên ngoài thì thú vị hơn nhiều, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một ít hiện tượng vô cùng kỳ lạ, vi thần sao có thể cảm thấy phiền muộn.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói:
- Vậy không biết các ngươi gần đây lại phát hiện ra chuyện gì thú vị, nói đến cho trẫm nghe một chút, cũng làm cho trẫm ngạc nhiên nào.
Ô Hữu Hoa ha hả nói: - Hoàng thượng, muốn nói chuyện thú vị gần đây nhất, không gì qua được một cây củi gỗ này rồi.
- Củi gỗ?
Triệu Giai sửng sốt, lòng hiếu kỳ đã bị gợi ra, quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ, thấy vẻ mặt Lý Kỳ vẫn bình thản, bèn nói: - Lý Kỳ, có phải ngươi đã sớm biết rồi hay không?
Lý Kỳ cười gật gật đầu.
Ngu Doãn Văn vội nói: - Hoàng thượng, đây thật ra là sư phụ nhắc nhở vi thần đấy.
- Hả?
Triệu Giai cười, nói: - Nếu có liên quan đến Lý Kỳ, vậy nhất định vô cùng thú vị, mau đem tới cho trẫm nhìn một cái.
- Vâng.
Ô Hữu Hoa xoay người rời đi.
Lý Kỳ tò mò không ngừng, loại vật này không phải có thể tùy thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296198/chuong-1831-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.