Người đàn ông không một mảnh vải trên người này đương nhiên chính là Lý sư phó rồi. Hắn rất lạnh, nhưng hắn lại càng lo sợ hơn, bởi vì hắn vừa mới nghe thấy một tin rợn người.
- A! Sao huynh lại ở đây?
Phong Nghi Nô nghe thấy giọng nói này mới không khỏi đỏ bừng mặt lên.
Chuyện này quá phóng túng rồi, mùa đông mà huynh lại đùa ta ngủ trần.
- Ta chỉ là muốn cho muội một niềm vui bất ngờ.
Lý Kỳ e ngại nói.
Phong Nghi Nô quay đầu lại nói: - Vậy sao huynh lại ngay cả quần áo cũng không mặc thế?
Lý Kỳ rất thành thực nói: - Dù sao thì lát nữa cũng phải cởi.
Đây là câu nói thật thà!
Phong Nghi Nô nghe mà đỏ bừng cả mặt lên. Nàng ghét sự thành thật của Lý Kỳ, liền dậm chân nói: - Huynh mau mặc quần áo vào đi, bộ dạng này chẳng ra thể thống gì.
Lý Kỳ nói: - Không được, đêm nay ta hoàn toàn thuộc về muội, không có tục vật mang theo bụi trần nào, ây da, lạnh quá đi.
- Vậy thì đắp chăn lên đi.
- Muội đắp giúp ta đi.
- Ta không bị mắc lừa huynh đâu.
Lý Kỳ tủi thân nói: - Vậy phiền muội giúp ta gọi Thập Nương tới, ta đoán, ngày mai phu quân nhất định sẽ trúng phong hàn.
Phong Nghi Nô nghiêng người lườm Lý Kỳ một cái, nói: - Con người này sao mà vô lại thế chứ.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Không vô lại có thể cưới được muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296182/chuong-1822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.