- Muội đương nhiên mong rồi, muội thậm chí còn hy vọng huynh ấy vĩnh viễn ở lại đây ấy. Lý Sư Sư nói xong thì lại thở dài: - Nhưng phu quân là Xu Mật Sứ, trên vai huynh ấy còn có trọng trách lớn phải gánh vác. Sao có thể vì nhi nữ tư tình mà làm chậm trễ việc quốc gia đại sự chứ.
Lý Thanh Chiếu hơi hơi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn trời, cảm thán nói: - Đúng vậy a, cũng đến thời điểm hắn nên trở về rồi.
Lý Sư Sư ngoái đầu lại liếc nhìn hai cha con đang chơi đùa kia, khóe mắt hiện ra lệ quang.
Đêm đó.
Lý Kỳ nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, tựa như đang tự hỏi điều gì, thì nghe được két một tiếng, chỉ thấy Lý Sư Sư đi từ bên ngoài vào, bèn hỏi: - Tố Tố đã ngủ rồi à?
Lý Sư Sư gật đầu, đi tới.
Đợi đến khi nàng tới gần bên giường, Lý Kỳ dùng một tay kéo nàng, ôm lên giường.
Nghe được Lý Sư Sư kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì cũng đã bị Lý Kỳ đè xuống dưới người rồi.
Lý Kỳ nhìn dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc này, chỉ thấy lông mày giống như lá liễu mùa xuân, sắc mặt như hoa đào tháng ba, câu thúc lại mang theo nét biếng nhác, có thể nói là “ngọc mạo yêu nhiêu hoa giải ngữ, phương dung yểu điệu ngọc sinh hương”. Khiến cho người cảm thấy trên đời này không có gì hoàn mỹ như Lý Kỳ cũng cảm thấy đây là hoàn mỹ không tì vết, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296174/chuong-1817-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.