Sau khi tiễn bước đám người Thái Sư, Lý Kỳ lại đi đến viện nhỏ của Lưu Vân Hi.
Vào trong viện, chỉ thấy Lưu Vân Hi ngồi xổm bên một con heo mập, tay cầm dao găm rạch một đường vừa sâu vừa dài trên đùi heo, nhưng con heo đó dường như không có tinh thần gì cả, nằm gục ở đó không động đậy gì.
Lý Kỳ biết trước đó, Lưu Vân Hi nhất định đã gây tê với con heo nái này rồi, liền bước lên trước hỏi: - Thập nương, muội đang làm gì vậy?
Lưu Vân Hi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thấy là Lý Kỳ thì đứng lên nói: - Từ khi giúp Hoàng hậu sinh mổ lần trước, muội phát hiện dược tính của pê-ni-xi-lin đối với vết thương hơn xa các dược vật hiện tại, nếu có thể hoàn thiện hơn, thì nhất định có thể giải quyết rất nhiều chứng bệnh phức tạp khác. Đáng tiếc, sự hiểu biết của chúng ta đối với pê-ni-xi-lin chỉ là sơ sài, cho nên muội muốn tìm hiểu dược tính của pê-ni-xi-lin nhiều hơn nữa.
Lý Kỳ cười nói: - Muội rạch một vết thương lên con heo này là để tìm hiểu về pê-ni-xi-lin sao.
Lưu Vân Hi gật đầu, sau đó cau mày nói: - Nhưng vẫn chưa đủ, muội vẫn chưa có chút manh mối nào về chuyện nâng cao pê-ni-xi-lin.
Lý Kỳ ha ha nói: - Chẳng phải còn có huynh sao?
Lưu Vân Hi vui vẻ nói: - Lẽ nào phu quân có cách?
Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Có một số cách, nhưng huynh chỉ có thể giúp muội bớt đi vài con đường thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296114/chuong-1780-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.