Hiện tại thấy Vương Dao đã trở lại, vì thế xuất lời dò xét, dù sao nhất định là những lời này đắc tội nàng, cho nên nhận sai đối với những lời này nhất định là không sai đâu.
Nhưng, hắn dường như là lại sai lầm rồi.
Vương Dao thấy Lý Kỳ chẳng những không có tự trách mình, ngược lại còn nói với mình lời xin lỗi, áy náy không giảm, nhưng lại càng cao hứng, tuy vậy ngoài miệng lại nói: - Vậy --- vậy lời ngươi nói lúc nãy có tính không.
- Nói cái gì?
- Nguyện đợi ta thêm mười năm nữa.
- A?
Lý Kỳ buồn bực nói: - Thật sự phải đợi mười năm?
Vương Dao suýt nữa cười ra tiếng, gật đầu nói: - Đây chính là tự ngươi nói đấy, xem ra ngươi vẫn muốn đổi ý.
- Này --- ta không phải muốn đổi ý, kỳ thật đừng nói mười năm, cho dù là một trăm năm ta cũng nguyện ý chờ, chỉ là---.
- Chỉ là cái gì?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Nếu quả thật cho ta một kỳ hạn, ta hy vọng có thể làm chút chiết khấu, năm năm thì thế nào? Khi nói chuyện, hắn yếu ớt đưa ra năm ngón tay.
Mặc cho Lý Kỳ phía trước đó đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Vương Dao tối đa cũng chỉ động tâm một lát, nhưng một kỳ hạn này, lại làm cho nàng cảm động đến cực điểm, nước mắt rưng rưng, mang đầy ngôn ngữ, nhưng vì vài lần nghẹn ngào, cuối cùng là cũng không nói ra miệng được, chỉ nói: - Mau chút ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296100/chuong-1770-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.