Triệu Giai nghe mà mắt sáng bừng lên, nói: - Không sai, chúng ta căn bản không cần phải xuất một binh một tốt, chỉ cần tạo ra được sự tương tranh ngao cò này, cảnh tượng ngư ông đắc lợi, quân Kim nhất định không dám vong động. Mà chúng ta chỉ là đóng quân ở khu vực Hà Hoàng, thậm chí có thể chạy tới phía dưới thành Sơ Lặc đóng quân. Đây đều không có phá vỡ liên minh Tống Kim. Đây cũng không phải là Kim quốc gã ta, hơn nữa còn có thể hóa giải được nguy cơ của Sơ Lặc. Ha ha, chủ ý này thật đúng là tuyệt vời.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói không sai, vì sao chúng ta phải đóng quân ở thành Ước Xương? Hiện giờ là Da Luật Đại Thạch đang cầu viện chúng ta, nói khó nghe một chút, gã ta là đang ở dưới đít chúng ta, sao chúng ta lại phản lại gã ta một phen chứ. Nhân cơ hội tiến quân tới phía tây triển khai lãnh thổ của mình, như vậy có thể kéo dài được biên giới Sơ Lặc. Chỉ cần chúng ta không dẫm chân lên đất Sơ Lặc, Da Luật Đại Thạch cũng không có cách nào để nói chúng ta. Hơn nữa, gã ta chắc chắn cũng có thể đoán được dụng ý của chúng ta. Cho nên, gã ta chỉ có thể án binh bất động, nuốt không được cục tức này.
- Trẫm nghĩ Da Luật Đại Thạch chắc chắn sẽ nổi điên lên.
- Ai bảo gã ta tới gầm chúng ta làm gì. Hơn nữa, dù nói thế nào đi nữa, mục đích của gã ta cũng đã đạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296085/chuong-1764-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.