Trong đó còn bao gồm cả lượng đồng mỗi năm khai thác được ở các mỏ quặng, chúng ta vài năm nay đã khai thác sạch số mỏ đồng dùng cho 5, 6 năm tới rồi, có thể nói là một vốn bốn lời.
Lời này nói thật hào sảng quá mức đó.
Nhưng Tần Cối nghe xong thì lại vô cùng hoảng sợ, liền nói: - Nhưng đây là vì sao? Số tiền này một khi đưa vào thị trường, rất nhanh sẽ chảy ra nước ngoài, chưa nói là triều đình chưa hạ lệnh cấm đồng, kể cả đã hạ rồi cũng căn bản không cản trở nổi bao nhiêu. Chúng ta đúc tiền càng nhiều, các nước như Tây Hạ, Kim, Nhật Bản sẽ càng thu mua tiền của chúng ta điên cuồng hơn, đến lúc đó tiền tệ lại càng khan hiếm, nhưng chúng ta thì đã không còn khả năng đúc thêm tiền nữa, nếu như mỗi năm phát hành một trăm vạn quan thì bách tính như vậy mời biết trân trọng đồng tiền trong tay mình, nước ngoài muốn mua thì e rằng cũng phải bỏ không ít công sức, mặc dù vẫn không thể cản trở, nhưng ít ra là có thể giảm thiểu việc thất thoát tiền tệ.
Thái Kinh nhắm hờ mắt nói: - Đây chính là mục đích của Lý Kỳ.
- Cái gì?
Tần Cối kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ gật gù nói: - Đúng là như vậy, nếu không thì sao dám gọi là canh bạc lớn. Ta muốn tăng lượng tiền chảy ra bên ngoài, giảm việc sử dụng tiền đồng trong nước, chuẩn bị cho tiền mới sau này.
- Tiền mới?
Tần Cối mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296074/chuong-1755-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.