Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, nói: - Muội sẽ tăng cường chuẩn bị. Nói rồi nàng dường như nhớ đến điều gì, hỏi: - Phu quân, chuyện Nhật Bản?
Lý Kỳ nói: - Ta giao cho Yến Phúc rồi.
- Nàng ấy?
Bạch Thiển Dạ lộ ra một tia lo lắng nói: - Huynh đã nói cả cho nàng ấy rồi?
Lý Kỳ gật đầu đáp: - Chuyện này vốn dĩ để ta đi là thích hợp nhất rồi, nhưng ta hiện nay căn bản không có cách nào rời đi, ta cũng đã từng nghĩ đến việc để Cốt Dục đi trước, nhưng nếu Cốt Dục đi, thì có hơi trùng với Ngưu Cao, họ đều có sở trường đánh trận, hơn nữa Yến Phúc lại tinh thông con đường chính trị, có thể bù đắp rất tốt cho những thiếu sót của Ngưu Cao, ta cũng phải cân nhắc mãi mới quyết định nói cho nàng ấy, thực ra nàng ấy sớm đã đoán ra được chút ít.
- Cái gì?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynh bảo nàng ấy sớm đã có nghi ngờ ư?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Chắc muội cũng biết, sau khi ta vừa tới Tam Nha nhậm chức, nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, cho đến tận bây giờ, lúc đó chúng ta tuy rằng đều có chuyện giấu diếm, nhưng mục tiêu thì thống nhất, đều là vì sự tốt đẹp của Đại Tống, cho nên kỳ thực hai ta đều hiểu rõ tận gốc rễ, nhưng kể từ sau khi nam chinh, ta và nàng ấy càng lúc càng xa cách, đặc biệt là khi đến Yến Vân, nàng ấy đã nhìn ra ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296050/chuong-1741-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.