Hồng Thiên Cửu ha ha nói: - Viêc này ca ca không làm gì được, đừng nhìn những ca kỹ này khá ti tiện, nhưng tâm cao khí ngạo, thêm vào luật bảo vệ nữ nhân, vậy thì càng không xong rồi, người bình thường không coi ra gì. Tuy ca ca có tiền có thế, nhưng không hợp khẩu vị của những ca kỹ kia. Lý đại ca, huynh có biết không, đương gia hoa khôi của Nghênh Xuân Lâu kia đều hét, không có tài của Trạng Nguyên thì không gả.
- Lợi hại như vậy.
Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Cao Nha nội nói: - Ngươi chờ xem, những nữ nhân kia nhất định cô độc đến già.
Lý Kỳ liếc mắt coi thường tên này, nói: - Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh.
Lúc này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, ba người đồng thời khẽ run rẩy, lại đồng thời kéo chăn lên.
Cao Nha nội xoa xoa cái mũi đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất nói: - Bây giờ ta không muốn gì cả, có nữ nhân có thể giúp ta làm ấm người thì được rồi.
Hồng Thiên Cửu hai tay nâng cằm, vẻ mặt sầu muộn, run lập cập nói: - Trước kia mấy người vợ kia của đệ cả ngày hò hét muốn ngủ cùng đệ, đệ còn không chịu. Bây giờ ngược lại đệ hơi nhớ bọn họ, thật ra ôm các nàng ngủ cũng không tệ lắm.
Lý Kỳ thở dài, nói: - Ngươi đừng nói nữa được không, nói đến ta cũng nhớ đến nương tử của ta, ôi, thật là tự gây nghiệt mà.
Cao Nha nội nước mắt lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296044/chuong-1737-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.