Tư Pháp Viện.
- Buông tay, buông tay, nể mặt chút được không, tốt xấu gì ta cũng là Cao Thanh Thiên đỉnh đỉnh đại danh, hơn nữa, mấy nam nhân lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, ta đi, ta đi không phải được rồi sao.
- Ca ca, làm sao bây giờ? Bọn họ có lạm dụng tư hình với chúng ta không nha?
- Bọn họ dám, bản Nha nội là nghĩa đệ của Hoàng thượng.
- Nhưng ngay cả Lý đại ca bọn họ cũng dám bắt.
- Đó là tự bản thân Lý Kỳ vô dụng, sao có thể đánh đồng với bản Nha nội chứ. Yên tâm đi, có ca ca đây sẽ không có gì đâu.
Cao Nha nội ngẩng đầu, nghĩa khí ngất trời nói.
Hồng Thiên Cửu nhìn Cao Nha nội mang gông xiếng, còn có hai sai nha cao to lực lưỡng sau lưng gã, trong mắt hiện vẻ sầu lo.
- Hả? Đây không phải là đường đến phòng giam nha! Ta chưa từng đi qua nha, rốt cuộc các ngươi định dẫn bọn ta đi đâu vậy? Lẽ nào các ngươi muốn giết người diệt khẩu.
Đi được nửa đường, Hồng Thiên Cửu đột nhiên ngừng lại, nhìn trái nhìn phải.
- À, Cao Thái úy có chút giao tình với Viện trưởng của chúng ta, vì vậy Viện trưởng đã dặn dò, phải dọn một gian nhà lao sạch sẽ cho hai vị ở.
Cao Nha nội đắc ý nói: - Có nghe không, có nghe không, nhà lao sạch sẽ chút.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Chẳng phải vẫn ngồi tù sao.
- Ta không tự do a, mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296042/chuong-1736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.