Trong trận sóng gió phong ba này, có một chỗ vô cùng đặc biệt, chính là lần này Lý Kỳ là hoàn toàn không đếm xỉa đến. Phải biết rằng phàm là xuất hiện loại sự tình này, hoặc nhiều hoặc ít đều có quá nhiều quan hệ với Lý Kỳ, nhưng lần này đây là thật sự không có. Trong phủ Lý Kỳ đến một tư kỹ cũng không có, vậy thì thật là sự tồn tại hoàn mỹ vô khuyết.
Nhưng mà thật sự là một chút quan hệ cũng không có sao?
Đương nhiên không phải, đây thậm chí có thể nói là chuyện một tay Lý Kỳ thúc đẩy.
Ở một chỗ trên sườn núi Đông Giao, Lý Kỳ ngồi trong đình, còn Mã Kiều thì lại mặt mày phờ phạc dựa vào cột đình.
- Người đến rồi.
Mã Kiều đột nhiên nói.
Lý Kỳ hơi quay đầu đi, chỉ thấy một đạo sĩ tay cầm phất trần dáng vẻ đạo mạo đi về phía bên này.
Chỉ chốc lát sau, đạo sĩ kia đã tới trong đình, hành lễ nói: - Tiểu nhân Nam Bác Vạn bái kiến đại nhân.
Người này chính là vua săn tin Nam Bác Vạn.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ quan sát y một hồi, nói: - Thằng nhãi nhà ngươi này, gần đây mập lên không ít nha!
Nam Bác Vạn ngượng ngùng nói: - Đây đều là đại nhân ban cho.
- Đúng vậy a, thịt đều cho ngươi rồi, ta mới có thể duy trì vóc dáng thon dài như vậy.
Lý Kỳ khẽ cười, lại nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên, an nhàn sẽ khiến người lười biếng, không có việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295958/chuong-1680-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.