Vương phu nhân vừa đi, con gái bà liền đem ánh mắt khóa chặt trên người Lý Kỳ.
Lý Kỳ ngãi đầu, ngáp một hơi nói: - Phu nhân, à không, Tam nương, đi thôi, giờ ăn cơm đến nơi rồi.
- Ta không đói, ngươi đi đi.
Tần phu nhân quay đầu, lãnh đạm nói.
Lý Kỳ lập tức hướng ra phía ngoài hét lên: - Vương di, Tam nương nói nàng không đói, không muốn đi ăn.
Vương phu nhân đáp lại ngay: -Vậy các ngươi viết tiếp đi, lão thân sẽ sai người mang đồ ăn tới.
Lý Kỳ vui mừng hớn hở nói: - Tuyệt lắm, tuyệt lắm.
Đây là điềm báo sẽ phải ăn trưa dưới ánh nến đây, Tần phu nhân lập tức mau lẹ đi ra khỏi cửa.
Lý Kỳ trông thấy bóng Tần phu nhân đang hoảng hốt chạy trốn, cười ha ha đuổi theo: - Tam nương, chờ ta một chút nào.
Vương phu nhân không cho mọi người cùng ăn một chỗ, mà là bảo những người con còn lại đến viện khác ăn, tiền sảnh chỉ có ba người, hai mẹ con bà, còn có Lý Kỳ. Nhưng mỹ vị thì tuyệt đối không ít, ba món hai đĩa thức ăn một bát canh, vô cùng phong phú,
Vương phu nhân cười ha ha nói: - Lý Kỳ. Đầu bếp ở đây của lão thân tay nghề không thể sánh được với ngươi, ngươi ăn tạm đi nhé.
Lý Kỳ thật thà nói: - Đâu có, đâu có, cháu không kén ăn đâu.
Vương phu nhân gật đầu, bất chợt nói với con gái: - Tam nương, sao con không gắp thức ăn cho Lý Kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295938/chuong-1666-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.