Mặc thằng nhãi này đi. Tần phu nhân bắt đầu sử dụng chiêu thức trầm mặc để đối phó. Nàng cầm lấy một chiếc khăn nhè nhẹ lau chùi, đôi mắt nhìn những dây đàn, những ký ức xa xưa từ đâu ào đến, khóe miệng nàng bất giác lộ ra một nụ cười.
Bởi thời gian đó mới là những ngày hạnh phúc nhất trong đời nàng, vô lo vô nghĩ, có thể nói rằng bên trong chiếc đàn này đầy ắp những kí ức vui vẻ.
A? Chẳng lẽ phu nhân hồi xuân rồi? Vậy thì tốt quá, vậy thì sự việc đã diễn biến y như ý mình. Lý Kỳ thấy Tần phu nhân ngơ ngẩn nhìn những dây đàn, khóe miệng mỉm cười, trong lòng cũng ngứa ngáy. Hắn bắt đầu có những tư tưởng tà ác, nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại là kẻ hớn hở cười ha ha ra tiếng trước.
Tần phu nhân ngẩn người, quay đầu nhìn. Thấy Lý Kỳ còn đang cười ngây ngốc ở đâu, tò mò hỏi: - Ngươi cười ngốc cái gì vậy?
- A? Ta cười rồi à? Lý Kỳ từ trong mộng tỉnh lại, mặt đỏ bừng, vội nói: - Ồ. Ta cười phu nhân còn lau tiếp, thì dây đàn đều bị phu nhân lau đứt luôn đấy
Tần phu nhân ngây người, thầm nghĩ, ta đã lau lâu lắm ư? Nàng bất giác đem chiếc khăn để qua một bên.
Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, nói: - Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi. Phu nhân nghe cho rõ, khụ khụ khụ, ta yêu nàng, yêu thương nàng, giống như chuột yêu gạo----
- Dừng lại.
Tần phu nhân vừa nghe liền thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295936/chuong-1665-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.