Nói tới đây, nàng lại cười tự giễu:
- Ta thật sự là sai lầm rồi, hơn nữa còn sai đến thái quá, trước kia ta ta thường nghĩ chỉ cần không cùng tiếp xúc với người khác, cũng sẽ không hại người hại mình. Nhưng ta thật sự không ngờ rằng, có một số thời điểm, không phải vì ngươi không muốn mà khó khăn nó sẽ không tới, trước đó không lâu ta thường hay oán ngươi hay đi gây chuyện sinh sự, không ngừng có phiền toái lớn nhỏ, nhưng ta chưa từng nghĩ qua, ngươi không đi gây phiền toái, không có nghĩ là phiền toái cũng sẽ không đến gây chuyện với ngươi, ta thật sự là rất hối hận.
Lý Kỳ cau mày, hỏi:
- Hối hận điều gì?
Tần phu nhân nói:
- Hối hận vì lúc ấy không có đáp ứng yêu cầu của ngươi, ra mặt quản lý Túy Tiên Cư.
- A?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân nói:
- Kỳ thật cha ta tại triều làm quan, sao có thể không gặp phải những việc này được chứ, mà lúc ấy ta lại khờ dại nghĩ rằng, chỉ cần ta rời xa hết thảy những chuyện có liên quan đến triều đình thì những chuyện từng phát sinh trên người tỷ tỷ cũng sẽ không xảy ra trên người của ta, hiện tại ta mới hiểu được, điều này căn bản là không có khả năng, mà ngươi đề nghị đến Túy Tiên Cư, kỳ thật là một cơ hội để trải nghiệm vô cùng tốt với ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, nếu như ta giống như Thất Nương, ra mặt chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295858/chuong-1611-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.