Khi được gần một năm, Vương Trọng Lăng lại lần nữa xuất hiện tại trên đại điện, tuy nhiên, đây có thể là lần cuối cùng lâm triều trong đời ông ta rồi.
Mà hôm nay ông ta vào triều cũng chỉ có một mục đích, chính là lấy thân thể không khoẻ làm lý do, thượng tấu thỉnh cầu nghỉ hưu.
Ngược lại khoan hãy nói, Vương Trọng Lăng bị nhốt gần một năm, thân thể, tinh thần đều bị đả kích lớn vô cùng, lần này vào triều nhìn qua thật là có chút bộ dáng bệnh nguy kịch, điều này làm cho rất nhiều người không biết chuyện đều tin là thật.
Triệu Giai đầu tiên là khen ngợi Vương Trọng Lăng vì Đại Tống làm ra cống hiến, làm bộ nói giữ lại, sau đó do Vương Trọng Lăng luôn mãi "Khẩn cầu", cuối cùng y phê chuẩn cho Vương Trọng Lăng nghỉ hưu.
Vương Trọng Lăng nghỉ hưu, cũng có nghĩa là một thế hệ cua bon họ kia đã cúi chào tạm biệt.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước cũng là quy luật tự nhiên.
Sau khi tan triều.
- Vương thúc phụ.
Trịnh Dật dẫn đầu đi đến bên người Vương Trọng Lăng, quan tâm nói: - Vương thúc phụ thân thể đã khá hơn chưa?
Vương Trọng Lăng thở dài nói: - Già rồi, rất nhiều việc đều có lòng mà không đủ lực.
Nói xong ông ta lại vỗ vỗ bờ vai của Trịnh Dật, nói: - Trò giỏi hơn thầy, sau này liền trông cậy vào các ngươi rồi.
Giọng nói vô cùng cô đơn.
Ông ta thật sự muốn nghỉ hưu sao? Đương nhiên không muốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295847/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.