Bạch Thì Trung chờ một lát, thấy Lý Kỳ bỗng nhiên ngậm miệng lại không nói, liền lên tiếng:
- Ngươi nói đi, Trọng Lăng lão đệ của ta bây giờ thế nào rồi?
Muốn ta nói có bản lĩnh thì ngươi ép ta đi. Lý Kỳ nói:
- Cha vợ, suy bụng ta ra bụng người, ai gặp chuyện này còn có thể tốt được chứ.
Trong lòng Bạch Thì Trung thầm nghĩ, ta cũng suýt chút nữa thì chết rồi, liền hỏi:
- Vậy lão ta nhờ chuyển lời gì?
Lý Kỳ thở phào một cái, nói:
- Ông ta muốn cha hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, làm việc cũng nên nhìn xa một chút, sống cũng tốt hơn. Ông ta rất cảm tạ cha vợ lúc trước đã chăm sóc ông ta. Ông ta luôn ghi khắc trong lòng, chỉ hy vọng có ngày báo đáp. Ồ, thuận tiện thì tốt với người con rể này một chút, ách … đằng sau câu nói này là con tự thêm vào.
Bạch Thì Trung nghe được lời này cảm thấy có chút hoang mang. Thằng nhãi này rõ ràng chính là lời trăn trối. Trong đầu có chút mơ hồ, nói:
- Chuyện này không thể, Trọng Lăng …. Trọng Lăng, lão ta nhờ chuyển những lời như vậy tới ta sao?
Lý Kỳ nói:
- Chuyện này con cũng không biết, là ông ta nhờ con chuyển tới cha những lời này. Nếu không Lý Cương ở bên cạnh, ông ta cũng chuẩn bị viết cho cha một bức thư. Cha cũng biết, chuyện này không nhỏ, ông ta không thể viết được.
Di thư! Chắc chắn là di thư rồi!
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295835/chuong-1595-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.