Vương Trọng Lăng hừ khẽ một tiếng, ngồi xuống bên bàn, vò đầu.
Không phải chứ, da mặt lão già ngươi từ khi nào lại mỏng thế chứ? Lý Kỳ liền ngồi xuống, đặt quà lên bàn, nói:
- Vương thúc thúc, vẫn khỏe chứ?
Vương Trọng Lăng liền quay đầu đi, thản nhiên nói:
- Ai ở ai biết.
Mẹ kiếp, chỉ số thông minh đã thật sự nâng cao rồi, có triết lý như vậy đều có thể nói ra mà không hề chớp mắt. Lý Kỳ thầm thấy kinh ngạc, thở dài nói:
- Vương thúc thúc, không phải cháu nói thúc, thúc làm quan nhiều năm như vậy, sao lại còn phạm phải lỗi hạ cấp như vậy chứ?
Vương Trọng Lăng nghe mà thấy kích động nói:
- Ngay cả ngươi cũng không tin tưởng ta như vậy, đây rõ ràng chính là có người muốn hãm hại ta.
Nói thì nói sao? Phun cái nước bọt gì thế? May mà ta sớm đã có sự chuẩn bị. Lý Kỳ chuyển gói quà trước mặt sang một bên, gật đầu nói:
- Đúng, chuyện này ta đương nhiên là biết rồi. Nhưng thúc cũng thực sự là đã tiết lộ đề thi, nếu thúc không tiết lộ đề thi, người khác sao có thể hại thúc được?
Vương Trọng Lăng sửng sốt, thở dài nói:
- Không giấu gì ngươi, kỳ thực ta bây giờ cũng không hiểu, đề thi này sao lại lộ ra ngoài? Ta vẫn luôn rất cẩn thận, ngay cả người nhà cũng không cho xem, người bên cạnh căn bản không thể biết được.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Thúc suy nghĩ lại xem, liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295831/chuong-1593-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.