Lý Kỳ vốn đã muốn cáo lui, nhưng bỗng lại nhớ ra chuyện gì, ngại ngùng nói:
- Hoàng thượng, có chuyện này thần muốn hỏi hoàng thượng một chút.
Triệu Giai ngẩn người, hỏi:
- Ý ngươi là Vương Trọng Lăng?
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Hoàng thượng quả liệu sự như thần.
Triệu Giai hỏi:
- Chuyện này ngươi thấy sao?
Lý Kỳ ngừng một lát, nói:
- Thần tin Hữu tướng không thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, hoàng thượng, người---
Triệu Giai không đợi hắn nói hết liền ngắt lời:
- Ngươi muốn trẫm thả Vương Trọng Lăng?
Lý Kỳ vội hỏi:
- Vi thần nào dám to gan sai bảo hoàng thượng, vi thần chẳng qua chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Triệu Giai đứng dậy, nói:
- Lý Kỳ, ngươi có thể nghĩ như vậy trẫm đây rất hiểu, nhưng trẫm thân làm hoàng thượng, không thể dùng tình cảm xử lý công việc, lời vua không phải trò đùa, mỗi quyết định của trẫm đều phải đưa ra dựa trên suy xét toàn cục, không thể mang theo trong đó một chút tình cảm riêng tư nào được, trẫm là Đại Tống, nhưng Đại Tống không phải là trẫm. Đạo lý này ngươi nhất định phải hiểu rõ, hoặc ngươi lấy bằng chứng ra chứng minh Vương Trọng Lăng vô tội, nếu không chứng minh được, ngươi có nói thêm gì với trẫm cũng vô dụng thôi, trẫm không thể vì một câu của ngươi mà đem thả ông ta, nếu như vậy, sau này có người lại phạm phải tội như vậy, thì trẫm phải xử trí ra sao? Khoa thi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295817/chuong-1582-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.