- Rất xin lỗi, tuy rằng ta biết rằng trong lòng huynh khổ sở, nhưng ta phải làm như vậy. Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ đi rồi quay lại, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, mặc dù là nụ cười bẩm sinh bên khóe miệng kia dường như cũng biến mất rồi, nàng biết rằng khẳng định trong lòng Lý Kỳ vô cùng tức giận, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Lý Kỳ chui vào trong bẫy.
- Chyện này không trách muội.Lý Kỳ thở dài, nói:
- Nếu ta thật sự không có chút băn khoăn, muội cho dù muốn ngăn cũng ngăn không được, nói cho cùng, vẫn là chính mình sợ hãi, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.Hắn ghét nhất bị chính là đem trách nhiệm đổ lên người khác, bất kể là bất cứ chuyện gì, hắn đều là nghĩ từ bản thân mình trước, đây cũng là lối suy nghĩ của hắn từ trước tới nay.Triệu Tinh Yến hỏi:
- Nha Nội bọn họ đi làm gì.Lý Kỳ nói:
- Nơi này cách phủ Hàng Châu nha còn một đoạn đường, nếu phải đợi bọn người Âu Dương Triệt kia thì quá lâu, hơn nữa việc này làm phiền đến quan phủ cũng không có lợi cho chúng ta, Âu Dương Triệt cũng sẽ rất khó làm, muội cũng nói rồi, việc này lại liên lụy đến hoàng gia, nếu chẳng may đám sĩ tử kia làm loạn phủ nha thì có thể sẽ càng thêm hỏng chuyện, kỳ thật chỉ với hai ba mươi tên thư sinh kia lại không đáng sợ, đáng sợ chính là đám dân chúng này, mà dân chúng ở đây càng ngày càng nhiều, đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295800/chuong-1573-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.