Đoàn Chính Nghiêm nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, Ngô Giới này cũng lập nhiều công lớn, như thế nào đến trong miệng ngươi liền trở nên giống như tội không thể xá rồi, hiếu kỳ nói: - Việc này --- việc này có quan hệ gì với Ngô Tướng quân?
- Tại sao lại không có quan hệ, thực không dám dấu diếm, nhắc tới người này ta liền một bụng hỏa. Lý Kỳ nghĩ đến là bực, nói: - Lúc trước ta luôn luôn dặn dò y, nhất định không thể để cho Cao thị trốn đến Nam Ngô, tốt nhất có thể ở Đại Lý liền tiêu diệt liên quân Cao - Nam, nhưng --- nhưng ngươi xem một chút y đã làm những chuyện gì, không chỉ để cho Cao thị chạy mất, hơn nữa còn để cho bọn họ dẫn bốn năm vạn binh mã tới đây, nếu không phải hiện tại thế cục còn không ổn, ta đều hận không thể làm thịt y, thật sự là lý nào lại như thế.
Lý Kỳ trừng mắt hai mắt, cắn chặt răng, bộ mặt dữ tợn, chính là giận không kềm được, giống như đang đàm luận với kẻ thù giết cha mình vậy, trong lòng thầm nghĩ, con bà nó gâu, đấu kỹ xảo diễn kịch, lão tử còn chưa từng thua quá ai a!
Triệu Tinh Yến từ đầu đến cuối đều cúi đầu, thưởng thức trà, chỉ có điều thân thể có chút run rẩy rất nhỏ, nàng tuy rằng không nói câu nào, nhưng cũng thực không dễ dàng a, hiện giờ đánh chết cũng không được cười nha, nếu không liền phá hết cả màn diễn.
Đoàn Chính Nghiêm và Đoàn Thế Văn nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295735/chuong-1534-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.