Nói trở lại, nếu tiền đã đưa rồi thì tình hình phi thường khả quan a!
- Ngươi xác định ngươi không nói thừa một chữ “vạn” chứ?
Lý Kỳ tặc lưỡi hỏi.
Cao Kiệt nhất thời toát ra một đầu mồ hôi lạnh, nói:
- Đương --- đương nhiên không rồi, ta làm sao dám lừa gạt Yến Vân Vương chứ.
Lúc này không muốn phát tài cũng khó a! Lý Kỳ cười ha ha, vỗ bờ vai của Cao Kiệt bảo:
- Ta lúc này đã sâu sắc cảm nhận được thành ý của các ngươi rồi.
Tiểu nhân! Tiểu nhân mười phần. Trong lòng Cao Kiệt mắng to, nhưng ngoài miệng lại không thể không đón ý nói hùa:
- Vậy không biết ý của Yến Vân Vương là gì?
Mẹ kiếp! Các ngươi đã có lòng như thế thì ta sao lại không biết xấu hổ cự tuyệt chứ! Thật là, Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm một chút, nói:
- Phía trước ta đã nói, Đại Tống chúng ta cũng không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt các ngươi, mấu chốt vẫn là Đoàn Chính Ngiêm, gã nhất định sẽ không tha cho các ngươi.
Cao Kiệt nói:
- Nhưng hiện giờ Đoàn Chính Nghiêm đều phải dựa vào các vị, chỉ cần một câu của Yến Vân Vương ngài, sao gã dám không nghe chứ.
Lý Kỳ gật đầu, nói;
- Nói đúng là như thế, nhưng nếu ta bảo vệ các ngươi, thì là nói không giữ lời rồi, ta thất tín cũng không sao cả, mấu chốt của việc này là Hoàng thượng của chúng ta đã gật đầu ---.
Cao Kiệt lại nghe được mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295723/chuong-1525-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.