- Cam đoan?
Lý Kỳ đột nhiên bật cười ha hả.
Lý Kỳ nghe được tiếng cười coi thường không thèm quan tâm của Lý Kỳ, nhất thời tức giận không hài lòng hỏi:
- Không biết vì sao Xu Mật Sứ lại bật cười?
Lý Kỳ lắc lắc tay, một lát sau, mới ngừng ý cười, hỏi lại:
- Lưu học sĩ, chẳng lẽ ngươi không cho rằng lần cam đoan này của ngươi rất nực cười hay sao?
Lưu Khánh Thanh tức giận nói:
- Tại hạ không thấy thế.
- Nhưng ta lại cảm thấy vậy.
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Mệt ngươi có thể nói ra nhưng lời này, hoặc là do ngươi quá coi trọng mình, hoặc là ngươi coi ta thành đứa trẻ ba tuổi rồi. Cho dù những lời này của ngươi là thành tâm thành ý, nhưng ngươi thật sự có tư cách đại diện cho triều đình của các ngươi sao? Trên đời này ai chẳng biết lừa gạt trộm cắp là phạm pháp, nhưng hàng năm vẫn có hàng vạn người bởi vậy mà phải ngồi tù đấy thôi, ngươi có thể ngăn cản được sao? Vậy thì cam đoan của ngươi có buồn cười không? Nếu như lần này chúng ta lui binh, các ngươi lại lập lại chiêu cũ, vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nói tới đây, hắn đột nhiên dựng thẳng ngón út lên, nhiêm túc nói:
- Kỳ thật đi --- Nam Ngô của các ngươi cũng chỉ lớn như vậy thôi.
- Phốc ---!
Ngưu Cao nghe vậy nhất thời cười ra tiếng, hành động này của Lý Kỳ thật sự là quá kinh điển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295716/chuong-1522-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.